Chương trước
Chương sau
Lần này sức lực của Trần Vĩnh Hải lớn hơn rất nhiều, không giống như vừa rồi nhét cô vào trong xe mà là trực tiếp ném cô vào ghế sau.

Ghế dựa tuy không cứng, ngã xuống cũng không đau nhưng lại choáng váng khiến cô một lúc cũng không đứng dậy nổi.

Đầu óc choáng váng đến nỗi muốn ngất xỉu, cô ngồi dậy mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã bị Trần Vĩnh Hải khóa lại, kéo thế nào cũng không mở ra.

Trần Vĩnh Hải đứng bên ngoài cửa xe, ngón trỏ thon dài giơ lên, lắc lư chìa khóa xe, vẻ mặt trêu ngươi cô.

Nguyễn Quỳnh Anh gõ cửa kính xe: “Trần Vĩnh Hải, mau mở cửa!”

Cửa sổ xe có cách âm quả thật quá tốt, Trần Vĩnh Hải không nghe thấy cô nói gì, có điều qua khẩu hình miệng, anh đại khái đoán được ý của cô,

“Mở cửa?” Trần Vĩnh Hải khoanh tay lại: “Mở cửa để cô lại chạy trốn nữa sao?”

Bên ngoài không nghe thấy âm thanh bên trong nhưng bên trong lại nghe rõ mồn một tiếng bên ngoài.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay: “Trần Vĩnh Hải, anh biết không, hành vi này của anh chính là bắt cóc!”

Khẩu hình của cô lần này có chút nhanh, Trần Vĩnh Hải không đoán được cô nói gì.

Anh cũng lười suy đoán, vòng qua đầu xe kéo cửa ngồi vào ghế lái.

Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy ghế lái, nhìn chằm chằm anh từ phía sau: “Trần Vĩnh Hải, anh thả tôi ra, tôi sẽ không theo anh về đâu!”

Trần Vĩnh Hải liếc cô một cái qua kính chiếu hậu, khuôn mặt nhỏ của cô vô cùng bướng bỉnh.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô biết không? Có đôi khi tôi thật sự rất hận cô vì cô yếu ớt, nhưng cũng có lúc tôi hận cô vì cô quá mạnh mẽ.” Trần Vĩnh Hải khó hiểu nói.

Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Trần Vĩnh Hải không đáp lời, đột nhiên giẫm chân ga khởi động xe.

Quán tính quá lớn khiến Nguyễn Quỳnh Anh ngã về ghế sau, đầu đụng vào cửa sổ xe, trước mắt cô tối sầm, dần mất đi ý thức.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô lại làm gì phía sau vậy?” Trần Vĩnh Hải bất mãn nheo mắt lại.

Anh không quay đầu lại, chỉ cho rằng tiếng động vừa rồi là tiếng Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đập cửa sổ.

Phía sau không đáp lại.

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống.

Người phụ nữ này, lại không trả lời!

Trần Vĩnh Hải nghiến răng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Người phụ nữ này từ sau khi mất con, tính nết trở nên vô cùng khó chịu, lúc nào cũng giả vờ làm người câm không để ý đến anh.

Nếu không phải vì sức khỏe cô không tốt anh còn lâu mới nhẫn nhịn cô như vậy!

Càng nghĩ càng tức giận, Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.

Đúng lúc này điện thoại vang lên.

Trần Vĩnh Hải một tay lái xe, một tay nghe điện thoại, ánh mắt thoáng nhìn qua biển báo phía sau, đặt điện thoại lên giá đỡ rồi trả lời.

“Có chuyện gì?” Anh không kiên nhẫn nhíu chặt mày, giọng nói rất khó chịu.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Nghe nói, con bỏ Hồng Yên lại để về nước trước?”

“Hồng Yên nói cho ông?” Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên, có chút không vui.

Không biết là không vừa ý với người bên kia đầu dây điện thoại hay là không vừa ý với Tô Hồng Yên.

“Bố còn cần Hồng Yên nói cho à? Bố đến nhà họ Tô chơi, đúng lúc Hồng Yên một mình trở về, rầu rĩ không vui, bố cho rằng hai đứa cãi nhau, gọi điện thoại hỏi Bảo Quốc mới biết con đã về từ hôm qua.” Trần Tây Minh nói với giọng trách cứ.

Trần Vĩnh Hải xoay tay lái, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Nếu ông gọi điện chỉ để chất vấn tôi thì không cần thiết, có sức lực ở đây mắng tôi thì không bằng đến trước mộ mẹ mà sám hối cho tốt đi.”

“Con…” Trần Tây Minh ở đầu bên kia điện thoại tức giận đến nỗi tức ngực.

Trần Vĩnh Hải đặt tay lên màn hình di động: “Cúp máy!”

“Chờ một chút!” Trần Tây Minh vội vàng gọi anh lại.

Trần Vĩnh Hải thu tay lại: “Còn muốn nói gì nữa?”

“Bố hỏi con, cô gái họ Nguyễn kia…”

“Cô ấy tên là Nguyễn Quỳnh Anh!” Trần Vĩnh Hải lạnh giọng sửa lại, sắc mặt lạnh lùng.

Anh có thể tùy tiện gọi tên Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng những người khác không có tư cách!

Nghe thấy giọng nói đầy che chở của Trần Vĩnh Hải, khuôn mặt già nua của Trần Tây Minh trầm xuống: “Được, Nguyễn Quỳnh Anh, bố hỏi con, cô gái này trước đây thật sự mang thai?”

“Việc này liên quan gì đến ông?” Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay lái, giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Trần Tây Minh đỡ trán, có chút trách cứ nói: “Sao lại không có liên quan, bố là ông nội đứa bé, con nói xem có quan hệ hay không, nếu không phải nghe Hồng Yên và mẹ nó nói thì bố cũng không biết chuyện này, còn nữa, sao con lại đưa Nguyễn Quỳnh Anh đi phá thai, tốt xấu gì đó cũng là cốt nhục của nhà họ Trần chúng ta.”

“Vì sao?” Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt Trần Vĩnh Hải lạnh lùng, có chút khó coi, xung quanh anh đểu là sát khí.

Anh nắm chặt tay lái, vô cùng tức giận, bàn tay khẽ run lên, gân xanh ở cổ cũng nổi lên: “Vì tôi không chấp nhận con ngoài giá thú, lý do này ông hài lòng chưa?”

“...” Trần Tây Minh há miệng thở dốc, im lặng một lúc, tấm lưng vốn thẳng nay đã gù xuống rất nhiều.

Khuôn mặt già đi trông thấy của ông suy yếu vô cùng, ánh mắt chứa đầy vẻ ăn năn và tội lỗi.

Cả người ông như già đi vài tuổi.

Trần Tây Minh thở dài một hơi, cất giọng khàn khàn: “Trước kia, thật sự là bố có lỗi với con và Uyển Thanh, bố…”

“Ông câm mồm, ông không có tư cách gọi tên mẹ tôi!” Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ ngầu, quát lớn.

Trần Tây Minh liên tục cười khổ: “Được, bố không gọi, có điều bố vẫn muốn nói, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi sao con vẫn không thể tha thứ cho bố?”

“Vì sao tôi phải tha thứ cho ông? Trần Tây Minh, ông đừng quên mẹ tôi đã bị ông chọc tức đến nỗi phải nhập viện như thế nào, rồi bị đứa con hoang của ông rút bình oxy để đau đớn đến chết ra sao?” Trần Vĩnh Hải đập tay lái, nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Tây Minh thở dài: “Nhưng bố cũng đã xử lý đứa bé kia rồi.”

“Nhưng mẹ tôi đã không thể trở về nữa rồi.” Khuôn mặt Trần Vĩnh Hải tức giận tột cùng, ánh mắt chứa đầy những tia máu đỏ hằn.

Trần Tây Minh không biết nói gì, ông nhắm mắt lại, nhíu đôi lông mày mệt mỏi: “Vậy bố phải làm gì thì con mới có thể bằng lòng tha thứ cho bố?”

Trần Vĩnh Hải nheo đôi mắt lạnh lùng: “Muốn tôi tha thứ cho ông, được thôi, chỉ cần ông làm mẹ tôi sống lại, tôi sẽ tha thứ cho ông ngay lập tức, nếu ông không làm được thì sau này đừng nhắc lại chuyện muốn tôi tha thứ cho ông nữa, tôi không muốn nghe!”

“Con đừng có vô lý như vậy!” Trần Tây Minh đập bàn.

Trần Vĩnh Hải khinh thường cười nhạo một tiếng: “Xem ra bắt ông thừa nhận là không thể làm được rồi.”

“Được rồi, không nói với con chuyện này nữa.” Trần Tây Minh ôm ngực, khó chịu thở dốc.

Một lúc sau, cảm xúc tốt lên một chút, Trần Tây Minh mới nói tiếp: “Vĩnh Hải, mặc kệ giữa con và Tô Hồng Yên đã xảy ra chuyện gì, con để con bé về nước một mình như vậy, tốt nhất vẫn nên đi gặp con bé nói một tiếng xin lỗi, nhân tiện nói chuyện hôn ước, đừng có trì hoãn nữa!”

“Không cần ông nhắc nhở.”

“Con cho rằng bố muốn nhắc nhở con à? Còn không phải do con cứ chậm chạp không chịu làm, đã nói sau sinh nhật sẽ đính hôn, vậy mà con còn kéo dài đến bây giờ, con đừng có nói với bố con làm như vậy là vì Nguyễn Quỳnh Anh!”

Trần Vĩnh Hải rũ đôi mắt xuống: “Không thể nào.”
“Không phải thì tốt, tóm lại chờ sau khi đính hôn với Tô Hồng Yên xong thì con để Nguyễn Quỳnh Anh rời đi đi, đừng có dây dưa nữa.” Trần Tây Minh nhẹ nhàng nói, hạ giọng khuyên nhủ.

Gân xanh bên thái dương Trần Vĩnh Hải khẽ run lên: “Chuyện của tôi không cần ông phải lo!”

“Không phải bố muốn quản con, bố chỉ là đang nhắc nhở con, không phải con hận nhất chuyện năm đó bố bỏ rơi mẹ con, có người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Sau khi con và Hồng Yên đính hôn, đồng nghĩa với việc con bé sẽ trở thành vợ con, con đã trở thành người có vợ rồi, nếu vẫn còn qua lại với cô gái khác bên ngoài, vậy có khác gì với bố năm đó?” Trần Tây Minh nhàn nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.