Lần này sức lực của Trần Vĩnh Hải lớn hơn rất nhiều, không giống như vừa rồi nhét cô vào trong xe mà là trực tiếp ném cô vào ghế sau.
Ghế dựa tuy không cứng, ngã xuống cũng không đau nhưng lại choáng váng khiến cô một lúc cũng không đứng dậy nổi.
Đầu óc choáng váng đến nỗi muốn ngất xỉu, cô ngồi dậy mở cửa xe nhưng phát hiện cửa xe đã bị Trần Vĩnh Hải khóa lại, kéo thế nào cũng không mở ra.
Trần Vĩnh Hải đứng bên ngoài cửa xe, ngón trỏ thon dài giơ lên, lắc lư chìa khóa xe, vẻ mặt trêu ngươi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh gõ cửa kính xe: “Trần Vĩnh Hải, mau mở cửa!”
Cửa sổ xe có cách âm quả thật quá tốt, Trần Vĩnh Hải không nghe thấy cô nói gì, có điều qua khẩu hình miệng, anh đại khái đoán được ý của cô,
“Mở cửa?” Trần Vĩnh Hải khoanh tay lại: “Mở cửa để cô lại chạy trốn nữa sao?”
Bên ngoài không nghe thấy âm thanh bên trong nhưng bên trong lại nghe rõ mồn một tiếng bên ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay: “Trần Vĩnh Hải, anh biết không, hành vi này của anh chính là bắt cóc!”
Khẩu hình của cô lần này có chút nhanh, Trần Vĩnh Hải không đoán được cô nói gì.
Anh cũng lười suy đoán, vòng qua đầu xe kéo cửa ngồi vào ghế lái.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy ghế lái, nhìn chằm chằm anh từ phía sau: “Trần Vĩnh Hải, anh thả tôi ra, tôi sẽ không theo anh về đâu!”
Trần Vĩnh Hải liếc cô một cái qua kính chiếu hậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516185/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.