Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ như gió xuân, nói: “Anh ta không cần lòng tốt của tôi.”
“Quỳnh Anh, cô...” Ngô Bảo Ngọc chớp mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Bảo Ngọc nói: “Cô sao rồi?”
“Hình như cô đã thay đổi rồi, trở nên lý trí và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.”
Nguyễn Quỳnh Anh trề môi nói: “Trải qua nhiều như vậy, nếu tôi vẫn còn chưa trưởng thành, thì thật sự không có tư cách sống trên đời này.”
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng không biết tại sao sự thay đổi của cô khiến tôi có chút đau lòng, tôi cứ cảm thấy cô là kiểu người thích hợp được người khác quan tâm và bảo vệ, nhưng cô của bây giờ lại đã mạnh mẽ, có năng lực tự bảo vệ chính mình rồi.” Bảo Ngọc nói có chút thương cảm ngậm ngùi.
Cô chỉ rời đi có một tháng mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện không nói nên lời.
Người bạn thân duy nhất cũng đã thay đổi nhiều khiến cô kinh ngạc mãi không thôi.
“Cô cũng nói, chỉ là bất đắc dĩ. Bản thân tôi cũng hiểu rõ, tôi của hiện tại vẫn rất nhỏ bé và yếu đuối, ít nhất tôi không có cách gì để báo thù cho con trai tôi!”
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay, trong lời nói tràn đầy sự đau lòng.
Bảo Ngọc tiến lên trước một bước giang tay ôm cô vào lòng tỏ vẻ an ủi, nói: “Không sao đâu, tôi tin cô luôn có thể trở nên lớn mạnh, có điều sau này cô dự định sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516149/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.