Chân mày Trần Vĩnh Hải nhíu chặt lại, quanh người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “Cô muốn mình bị nhốt một lần nữa?”
“Hừ, nhốt thì nhốt, có sao đâu. Cho dù bây giờ tôi có bị bố tôi bắt về nhốt lại đi nữa, tôi vẫn muốn mắng anh, đồ cặn bã! Đồ khốn nạn, thứ đàn ông khốn nạn!” Ngô Bảo Ngọc chẳng hề sợ chút nào, cô hất hàm, chống lại ánh nhìn lạnh lẽo của Trần Vĩnh Hải.
Nhìn tình cảnh hai người vừa chạm mặt đã bùng nổ, Khánh Minh và Tô Hồng Yên chỉ biết trố mắt nhìn nhau.
Nhưng, một lát sau, Khánh Minh lại sờ cằm, trên mặt chỉ còn vẻ thú vị nhìn màn đối đáp này.
Người phụ nữ này vừa gọi Vĩnh Hải là “thứ đàn ông khốn nạn”.
Chẳng lẽ Vĩnh Hải đã làm gì cô ấy?
“Ngô Bảo Ngọc, cô muốn chết?” Khuôn mặt Trần Vĩnh Hải u ám, lạnh lùng nói.
Ngô Bảo Ngọc cười một tiếng đầy khinh miệt: “Sao nào? Anh muốn giết tôi thật à, có giỏi thì anh giết đi, giết đi này!”
Cô ngước cổ lên, khiêu khích trắng trợn như không sợ chết.
Sự hung ác lảng vảng trong mắt Trần Vĩnh Hải một chốc, khí thế quanh người cũng càng ngày càng lạnh lẽo, nắm tay siết chặt lại: “Chưa từng có kẻ nào dám mắng tôi là đồ khốn hết lần này đến lần khác như vậy. Lúc trước, nể tình cô là người nhà chú ấy, tôi không so đo với cô, bây giờ cô còn dám ngang ngược trước mặt tôi, là ai cho cô lá gan đấy?”
“Gan đấy dĩ nhiên không phải anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516147/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.