Chẳng lẽ ở lúc cô không biết, lại Trần Vĩnh Hải bị bắt về sao?
Vừa nghĩ như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đã nóng nảy.
Lần trước cô nhảy qua cửa sổ để chạy, lần này bị bắt về. Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ làm đủ loại biện pháp để khiến cô không chạy thoát.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng chạy lên sân thượng kiểm tra, nhìn xe sân thượng có bị chặn lại hay không.
Tuy nhiên sau khi cô đến sân thượng phát hiện sân thượng cũng không có bị gắn hàng rào bảo vệ gì, vẫn giống như cũ.
Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu một chút sau đó trở về phòng, đi đến trước cửa phòng, muốn nhìn thử xem có phải cửa bị khóa lại hay không.
Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, cô vặn một cái cửa đã mở ra.
Cô đứng ở ngoài cửa giơ tay lên đang chuẩn bị gõ cửa phòng quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười cười: “Cô Quỳnh Anh, cô tỉnh rồi.”
“Chú Hoàng...” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Chào buổi sáng cô Quỳnh Anh, tôi đang muốn gọi cô dậy ăn sáng.”
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không lên tiếng.
Quản gia Hoàng thấy trên người cô vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, vì qua một đêm nên nhìn nó đã có chút nhăn nhúm. Vì vậy ông ấy lên tiếng nhắc nhở: “Cô Quỳnh Anh thay quần áo rồi xuống lầu đi.”
“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516135/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.