Cô vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà, sau khi đuổi đến ra ngoài cửa, những gì cô nhìn thấy là đuôi xe đã đi mất.
Trần Vĩnh Hải lái xe một mạch trở về biệt thự.
Quản gia Hoàng nghe thấy tiếng xe liền đi ra ngoài chào.
Nhìn thấy anh xuống xe ôm Nguyễn Quỳnh Anh, ông ấy sửng sốt vài giây.
"Cậu Hải, cô Quỳnh Anh, đây là ..."
“Cô ấy say rồi, lấy cho cô ây một ít nước canh giải rượu.” Trần Vĩnh Hải nói xong vội vàng ôm Nguyễn Quỳnh Anh lên lầu.
Tới cửa phòng ở tầng ba, Trần Vĩnh Hải đặt cô xuống, nói: "Ngoan, đứng xuống đi!"
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người nhìn anh rồi gật đầu.
Trần Vĩnh Hải buông tay, chuẩn bị mở cửa.
Tuy nhiên, do không có chỗ dựa, nên thân thể của Nguyễn Quỳnh Anh mềm như một vũng nước, hai chân yếu ớt run rẩy, cô sắp ngồi trên mặt đất.
Trần Vĩnh Hãi vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn thấy cô sắp ngã, tim anh như thắt lại, thậm chí không cả mở cửa, anh đã đưa tay ra kéo cô vào trong lòng.
“Dù có ngoan đến đâu, cô cũng không thể đứng yên được!” Trần Vĩnh Hải chán ghét nói, nhưng tay anh lại kiên quyết ôm lấy eo Nguyễn Quỳnh Anh, không cho cô ngã xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh hiển nhiên không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, cô nhẹ nhàng thở ra, mỗi hơi thở ra đều nồng nặc mùi rượu: “Tiền đồ? Cái gì mà tiền đồ cơ chứ?” Cô ngốc nghếch hỏi.
Trần Vĩnh Hải nổi gân xanh trên trán nói: "Câm miệng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516137/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.