Thỉnh thoảng cô vừa xử lý báo cảo của mình lại vừa ngó xem Ngô Bảo Ngọc một chút.
Nhìn thấy Ngô Bảo Ngọc cẩn thận cầm tập tài liệu, nhìn bản vẽ thiết kế bên trong với vẻ trân trọng và nghiêm túc đến như vậy, nên cô cảm thấy rất an tâm.
Không ai tham gia vào lĩnh vực thiết kế lại không thích người khác đánh giá cao thiết kế của mình như vậy.
Sau nửa giờ, Ngô Bảo Ngọc gấp tập tài liệu đến phịch một cái.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu: "Xem xong rồi?"
“Xong rồi.” Ngô Bảo Ngọc gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt bút xuống: “Cô thấy thế nào?”
“Tốt lắm.” Ngô Bảo Ngọc giơ ngón tay cái thành khẩn nói: “Mặc dù tôi không phải là sinh viên ngành thiết kế thời trang, nhưng cô biết rằng nhà họ Ngô của chúng tôi, ngành kinh doanh chính là quần áo. Tôi đã xem hàng nghìn bản vẽ thiết kế. Thành thật mà nói, tranh của cô không quá chuyên nghiệp, nhưng thiết kế thì nói lên điều là có thể làm cho người ta mắt sáng ngời, rất có năng lực.”
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài cười nhạt: “Bây giờ cô đã hoàn toàn nói ra khuyết điểm lớn nhất của tôi. Tôi lúc đầu học chưa đến một năm, nhưng vì một số nguyên nhân mà thất nghiệp. Vì vậy, về mô tả thiết kế, chưa có hệ thống học tập dành cho nhà thiết kế chuyên nghiệp cả.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô có định tiếp tục đi con đường thiết kế thời trang không?” Ngô Bảo Ngọc do dự hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh vươn eo cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516131/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.