“...” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh sầm lại.
Đúng vậy, với khả năng của anh, đâu hề thiếu thủ đoạn để có được chìa khóa nơi này.
Nhưng, chính hành động lui tới tự nhiên của anh lại khiến cô nhớ về cuộc sống trong biệt thự khi trước. Biệt thự là địa bàn của anh, anh muốn đi đâu, muốn vào phòng cô lúc nào cô không ngăn nổi cũng không thể nói thêm gì.
Nhưng giờ, chỗ này không phải là biệt thự của anh nữa rồi mà anh lại vẫn vào phòng cô khi cô không cho phép khiến cô có phần khó chịu, thậm chí nó cho cô cảm giác như nơi này cũng không khác gì căn biệt thự kia.
Hít sâu một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh đè sự không vui trong lòng xuống, cô lạnh giọng hỏi: “Anh Trần tới lâu chưa?”
“Được một lúc rồi.” Trần Vĩnh Hải buông ly rượu không xuống.
Sau đó, anh cầm chai rượu lên rót thêm cho mình một ly rượu vang.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chai rượu, khuôn miệng nhỏ nhắn mím lại.
Chỗ này của cô không có rượu, rượu này là do chính anh mang tới.
Hơn nữa, chai rượu này cũng đã uống được một nửa rồi, rõ ràng không phải mới tới được một lúc.
“Anh Trần, anh có biết, hành động này của anh được gọi là xâm nhập trái phép không?” Nguyễn Quỳnh Anh thu lại tầm mắt đặt trên chai rượu, có phần không vui nhìn người đàn ông.
Mà người đó lại vắt chéo hai chân, giọng nói mang theo sự lười biếng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, mời anh rời khỏi đây!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516129/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.