Trái tim của Quỳnh Anh đập mạnh lên một nhịp, trên mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt trả lời lại: “Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì ở chỗ của tôi, tôi không thể chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Sắc mặt của Vĩnh Hải “xoẹt” một cái đã trầm xuống: “Yên tâm đi, tôi còn chưa chết được đâu!”
“Vậy cũng không được.” Quỳnh Anh xoay người, quay về phía trước bàn ăn.
Vĩnh Hải nhét tay vào trong túi: “Lý do!”
Quỳnh Anh hạ mí mắt, im lặng hai giây sau đó mới trả lời: “Chỗ của tôi không có ly.”
“Phải không?” Nụ cười trầm thấp của Vĩnh Hải không rõ có chứa ý gì: “Vậy chiếc lần trước mà tôi dùng thì sao?”
Quỳnh Anh cắn chặt môi: “Chỉ có một cái ly đó, nhưng đã bị tôi ném đi rồi.”
Vĩnh Hải “ha” một tiếng, nâng chân đi đến trước tủ bếp.
Quỳnh Anh vừa thấy động tác của anh thì vội vàng đuổi đến, chắn giữa anh và chiếc tủ: “Anh đang làm gì đấy? Đây là nhà của tôi, không cho anh được phép lục lọi lung tung.”
“Quỳnh Anh, hành vi này của em, tôi có thể nói là giấu đầu lòi đuôi không đây?” Vĩnh Hải hơi cúi đầu xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt hoảng hốt của cô.
Hai người dựa sát vào nhau như thế, cơ thể dường như là dính lại vào nhau.
Vĩnh Hải có thể cảm nhận được, sự mềm mại thượng hạng trên cơ thể của cô, đang tiếp xúc gần với eo của anh, hơn nữa, theo nhịp hô hấp của cô, từng nhịp từng nhịp lại phóng đại cảm giác của anh lên.
Con ngươi của anh hơi trầm xuống, đáy mắt anh lóe lên một ngọn lửa có thể cháy trái tim của người khác.
Quỳnh Anh không quay đầu sang, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Vĩnh Hải, đôi mắt ấy khiến cho cô cảm giác được rằng, hình như anh đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Được, tôi thừa nhận, bên trong đúng là có để ly, nhưng mà cái ly đó là của tôi, tôi không muốn để cho anh dùng.” Cô ngang ngạnh nói.
Vĩnh Hải cười nhẹ, giọng nói trầm thấp mê cười truyền vào tai cô, khiến cho lỗ tai cô có chút ngứa ngày, cô vô thức sờ sờ cổ của mình.
“Anh cười cái gì chứ?” Quỳnh Anh cau mày.
Vĩnh Hải rút tay để trong túi của mình ra, ôm lấy cái eo nhỏ của cô, kéo cơ thể của cô ép sát vào lồng ngực của mình: “Tôi cười em tự cho mình là thông minh, em thật sự nghĩ rằng, tôi cần đến sự đồng ý của em mới có thể dùng chiếc ly đó sao?”
“Cái gì?” Quỳnh Anh quay đầu lại, nhìn anh hỏi.
Khóe miệng Vĩnh Hải khẽ nhếch lên: “Quỳnh Anh, em nhìn cho kỳ đi, Vĩnh Hải tôi muốn làm cái gì, em căn bản không thể ngăn cản được đâu.”
Một tay khác của anh duỗi ra phía sau cô, nhẹ nhàng, thoải mái kéo cửa chiếc tủ bếp ra, lấy chiếc ly từ bên trong ra, sau đó quơ quơ đến trước mặt cô.
“Quỳnh Anh, thế nào?” Anh đặt chiếc ly xuống.
Miệng nhỏ của Quỳnh Anh mím chặt lại: “Hừ, một cái ly thôi mà, cậu Hải, anh đâu cần phải bày nhiều trò như thế ở trước mặt tôi.”
Cô miệng nói một đằng dạ nghĩ một nẻo nói xong những lời này, chuẩn bị quay lại tiếp tục cắt rau của mình.
Sau đó lúc cô phát hiện bản thân mình không thể nhúc nhích khỏi vị trí cũ được thì mới phản ứng lại rằng cô đang bị Vĩnh Hải ôm vào trong lồng ngực.
Quỳnh Anh hoảng hốt há miệng, tại sao cung phản xạ của cô lại trở nên chậm chạm như thế cơ chứ?
“Em đang suy nghĩ gì đấy?” Thấy cô ngây ngốc rồi lại hoảng hốt ra một lúc lâu như thế, Vĩnh Hải nhàn nhạt hỏi một câu, cái tay đang ôm chặt lấy eo của cô đang dần dần di chuyển ra phần lưng phía sau, triệt để ôm lấy cô.
Nói là dần di chuyển là thế chứ thật ra là sờ soạng dâm dê thì đúng hơn.
Chỗ bị anh sờ vào đều khiến cho cô cảm thấy ngưa ngứa, toàn thân lại vô thức căng thẳng lên.
Nhiệt độ trong không khí dần tăng cao.
Quỳnh Anh cắn chặt răng: “Tôi đang nghĩ, cậu hải đây có phải là nên buông tôi ra rồi hay không.”
Vĩnh Hải giả vờ vô tội: “Là em tự mình nhảy bổ vào lòng tôi đấy chứ!”
“Không thể nào!” Quỳnh Anh căng khuôn mặt ra, phản bác lại ngay.
Cô tuyệt đối sẽ không làm như thế.
Vĩnh Hãi nhún nhún bả vai: “Em không tin thì thôi vậy.”
Quỳnh Anh “hừ hừ” mấy tiếng: “Chuyện tôi chưa từng làm, tại sao tôi phải tin chứ, cậu Hải, anh buông tôi ra mau, tôi phải đi xào thức ăn.”
“Em cứ xào đồ của em đi, em xào thức ăn thì chẳng có liên quan gì đến chuyện tôi ôm em hết cả, cũng đâu phải là trì hoãn em gì đâu cơ chứ.” Vĩnh Hải nói, cái tay đang ở sau lưng cô làm loạn của anh đã di chuyển lên trên phần ót của cô rồi.
Quỳnh Anh động đậy cái cổ, muốn hất tay anh ra, không để cho anh tiếp tục làm loạn nữa: “Cậu Hải, cậu thật sự không buông ra sao?”
Vĩnh Hải híp mắt lại, không nói năng gì.
Quỳnh Anh giận dữ thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng lại, nâng chân lên, mạnh mẽ đạp lên mu bàn chân của anh.
Vĩnh Hải bị đau: "hừ” lên một tiếng, vô thức buông lỏng cô ra.
Lấy lại được sự tự do, Quỳnh Anh vội vàng chạy đến trước bàn ăn, cầm lấy con dao cắt thức ăn: “Cậu Hải, là cậu tự mình tìm đến đó, không trách tôi được đâu.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, em cái người phụ nữ này, đúng là lòng dạ độc ác mà!” Vĩnh Hải cau có mặt mày, lạnh lùng nhìn cô.
Một đạp của cô hoàn toàn không có một sự lưu tình nào.
Anh dám chắc chắn, mu bàn chân dưới đôi dép đi trong nhà của mình lúc này đã đỏ lên hết cả rồi.
Quỳnh Anh vừa cắt hành, vừa chế giễu: “Nói về lòng dạ ác độc, thì sao tôi có thể so sánh được với cậu Hải anh cơ chứ, đến con ruột của mình, nói muốn phá bỏ là có thể phá bỏ được cơ mà.”
“Nguyễn Quỳnh Anh…”
Vĩnh Hải trầm mặt, muốn nói gì đó.
Quỳnh Anh lại ngắt lời anh: “Được rồi cậu Hải ạ, anh đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây cản trở tôi làm việc, tôi đã rất đói rồi.”
Vĩnh Hải cắn chặt quai hàm, thâm trầm nhìn cô một lúc lâu rồi mới cầm chiếc ly lên đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng bếp lại.
Quỳnh Anh không biết anh đóng cửa phòng bếp lại là có ý gì, nhếch nhếch môi, cũng không suy nghĩ gì nữa, tiếp tục cắt những nguyên liệu khác.
Sau khi cắt thái xong thì canh cũng đã được nấu gần được.
Quỳnh Anh đổ canh ra một cái tô, lại chiếc bát nhỏ đựng hành lá vừa được cắt xong đến, bốc lên một nắm nhỏ chuẩn bị thả vào trong canh.
Nhưng sau đó tay của cô lại dừng lại trên không trung, làm thế nào cũng không thể buông xuống được.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, bỏ hành lại vào chiếc bát nhỏ kia, đồng thời cũng bỏ hết tỏi, tiêu, ớt ở trên bàn vào bên trong chiếc bát kia, lấy bao bọc thực phẩm bọc lại rồi cho vào trong tủ lạnh.
“Haizz…” Quỳnh Anh thở dài một tiếng.
Cô làm như thế, tuyệt đối không phải là vì Vĩnh Hải.
Mà là vì bây giờ sức khỏe của cô không tốt, không thể ăn những thứ nặng mùi.
Đúng, chính là vì lý do này.
Trong lòng Quỳnh Anh nghĩ ra đủ mọi lý do như thế để tẩy não bảo thân, nhưng đôi mắt chua xót ửng đỏ của cô đã để lộ ra cảm xúc thật sự lúc này của cô.
Cô vẫn không có cách nào, thật sự buông bỏ được tình cảm của mình với Vĩnh Hải.
Có rất nhiều lúc, cô cũng hận bản thân mình không thể quyết đoán như thế, nhưng không còn cách nào nữa, lúc trước cô đã yêu anh quá sâu đậm, đến mức bây giờ vẫn không thể buông bỏ tất cả một cách nhanh chóng được.
Hơi ngẩng đầu lên, cô muốn làm cho những giọt nước mắt đang chực trào trong hốc mắt của mình chảy ngược vào trong, Quỳnh Anh hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi bắt đầu xào thức ăn.
Vốn dĩ cô chỉ định xào một đĩa rau xanh mà thôi, nhưng bây giờ có Vĩnh Hải ở đây, cô chỉ đành xào thêm một món thịt nữa, một mặn, một chay, một canh, hai người ăn, chắc là đủ rồi.
Quỳnh Anh kéo cửa phòng bếp ra, bê đĩa thức ăn đã được xào xong ra ngoài phòng khách.
“Ăn cơm thôi.” Đặt thức ăn lên bàn, Quỳnh Anh lạnh nhạt nói với Vĩnh Hải một câu.
Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế sô pha, tay đảo đảo ly rượu vang đỏ ở trong tay, giọng nói lười nhác “ừm” một tiếng.
Quỳnh Anh liếc qua một cái, chai rượu vang trên bàn trà trước mặt anh, cô lập tức nhướng cao mày lên.
Lúc trước rượu còn dư lại bên trong còn hơn một nửa, bây giờ lại đã nhìn thấy đáy rồi?
Thời gian cô xào hai đĩa thức ăn, anh lại có thể uống nhiều như thế?
Lẽ nào anh không sợ bản thân lại tái phát bệnh đau đầu sao?
Nghĩ đến đây, cô liền đi qua cướp lấy ly rượu trong tay anh: “Đừng uống nữa, tôi thấy không thoải mái khi ngửi thấy mùi rượu.”
“Chỗ nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.” Nói xong câu này, Quỳnh Anh lại đi vào bên trong phòng bếp.
Đợi đến khi cô bưng hai chén cơm ra thì Vĩnh Hải đã ngồi vào cái ghế ở trước bàn ăn.
Quỳnh Anh đi qua, đặt chén cơm đến trước mặt anh: “Ăn cơm, ăn xong thì mau đi đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Vĩnh Hải đen lại.
Nghe cô nói lời này giống như đang xem anh giống như con mèo hoang không bằng.
Tuy trong lòng có chút không vui nhưng ngược lại Vĩnh Hải cũng không nói gì, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Ăn được hai miếng, ăn bắt đầu đánh giá: “Mùi vị cũng được.” Quỳnh Anh nhìn anh một cái: “Cậu Hải, hình như tôi không hỏi anh, mùi vị của món ăn như thế nào mà nhỉ?”
Ý của lời này chính là, tôi đã không thèm hỏi anh rồi thì anh đánh giá bình phẩm để làm gì?
Vĩnh Hải nắm chặt đôi đũa trong tay, hơi thở xung quanh trở nên lạnh lẽo: “Em không hỏi, liền không cho người ta đánh giá sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]