Trái tim của Quỳnh Anh đập mạnh lên một nhịp, trên mặt vẫn bình tĩnh và lạnh nhạt trả lời lại: “Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì ở chỗ của tôi, tôi không thể chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Sắc mặt của Vĩnh Hải “xoẹt” một cái đã trầm xuống: “Yên tâm đi, tôi còn chưa chết được đâu!”
“Vậy cũng không được.” Quỳnh Anh xoay người, quay về phía trước bàn ăn.
Vĩnh Hải nhét tay vào trong túi: “Lý do!”
Quỳnh Anh hạ mí mắt, im lặng hai giây sau đó mới trả lời: “Chỗ của tôi không có ly.”
“Phải không?” Nụ cười trầm thấp của Vĩnh Hải không rõ có chứa ý gì: “Vậy chiếc lần trước mà tôi dùng thì sao?”
Quỳnh Anh cắn chặt môi: “Chỉ có một cái ly đó, nhưng đã bị tôi ném đi rồi.”
Vĩnh Hải “ha” một tiếng, nâng chân đi đến trước tủ bếp.
Quỳnh Anh vừa thấy động tác của anh thì vội vàng đuổi đến, chắn giữa anh và chiếc tủ: “Anh đang làm gì đấy? Đây là nhà của tôi, không cho anh được phép lục lọi lung tung.”
“Quỳnh Anh, hành vi này của em, tôi có thể nói là giấu đầu lòi đuôi không đây?” Vĩnh Hải hơi cúi đầu xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt hoảng hốt của cô.
Hai người dựa sát vào nhau như thế, cơ thể dường như là dính lại vào nhau.
Vĩnh Hải có thể cảm nhận được, sự mềm mại thượng hạng trên cơ thể của cô, đang tiếp xúc gần với eo của anh, hơn nữa, theo nhịp hô hấp của cô, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516115/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.