Anh có thể nói mùi vị của những món ăn này cũng không tệ là bởi vì mỗi lần cô nấu ăn đều sẽ hỏi anh về mùi vị của chúng.
Lâu dần, anh cũng đã xem đó như một thói quen.
Quen đến nỗi đột nhiên cô không còn hỏi anh nữa, anh vẫn theo quán tính trả lời lại như trước đây.
“Tôi không có ý đó, cậu Hải anh vui là được rồi.” Quỳnh Anh nhàn nhạt kéo khóe miệng, tiếp tục ăn cơm.
Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng, bưng bát canh ở bên cạnh lên húp một ngụm.
Ăn cơm xong đã gần đến tám giờ rồi.
Quỳnh Anh thu dọn bát đũa xong đi ra khỏi phòng bếp, thấy Vĩnh Hải vẫn còn ngồi ở đó xem điện thoại, không hề có ý muốn rời đi.
Cô không thể không mở miệng: “Cậu Hải, anh vẫn chưa về sao?”
Vĩnh Hải không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi đi không nổi.”
“Tại sao?”
“Tôi uống rượu rồi.” Vĩnh Hải đưa tay ra chỉ chỉ lên bình rượu được đặt trên bàn trà.
Mặt nhỏ của Quỳnh Anh đen lại: “Anh cố ý có đúng không hả?”
“Cố ý cái gì chứ?” Vĩnh Hải nhìn cô.
Quỳnh Anh đi đến trước mặt anh: “Cố ý uống rượu, mượn cớ không đi.”
Cơ thể của Vĩnh Hải dựa về phía sau: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi, hay là tôi nói đúng rồi, cậu Hải, trong lòng anh rõ ràng hơn ai hết.” Quỳnh Anh liếc nhìn anh một cái rồi đi vào phòng ngủ.
Sớm biết anh sẽ như thế thì lúc đó cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516113/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.