“Anh giả bộ ngủ?” Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt, tức giận lên tiếng.
Vĩnh Hải mò vào chăn, ôm cô vào lòng, không đáp trả.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy anh lại giả bộ không nghe tiếng gì, cô uốn éo người vùng vẫy hai cái, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.
“Đừng cử động!” Vĩnh Hải ôm chặt eo cô, khàn khàn nói.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý được nhiều như vậy, cô dùng sức giãy giụa càng lúc càng mạnh: “Anh xuống dưới đi!”
Vĩnh Hải trở mình, ngăn cô lại: “Nguyễn Quỳnh Anh, anh đã nói là em đừng cử động.”
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh làm cho tức chết, tay chân cô đều bị anh trói buộc, không thể cử động, chỉ có thể trợn mắt, thở phì phò nói: “Dựa vào đâu? Anh mau buông em ra, em cảm thấy khó chịu.”
Cô sắp không thể hít thở được nữa.
Vĩnh Hải vùi đầu vào trong hõm cổ cô nói: “ Chỉ cần em không cử động, anh sẽ xuống dưới, nếu không tiếp theo đây xảy ra chuyện gì, em hiểu đó.”
Anh vừa nói, vừa cố ý dùng một tay nâng bắp đùi của cô lên, áp sát vào vị trí đó của anh.
“Anh...” Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc há hốc mồm, cảm người cảm thấy rối rắm.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, có một vật rất nóng đang ở trên đùi mình.
Lúc này, anh lại có thể sinh ra phản ứng.
“Cho nên Nguyễn Quỳnh Anh, còn động nữa không?” Vĩnh Hải vùi đầu bên tai cô, thấp giọng nói.
Lúc anh nói chuyện, còn cố ý thổi hơi vào cổ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516111/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.