Nghe thấy câu hỏi của cô, hai mắt chú bán đố ăn sáng kia đảo qua đảo lại nhanh hơn, động tác lau tay cũng có vẻ chật vật nói: “Bọn họ đều bị quản lý ở đây đuổi đi rồi, có nhà đầu thư nói bọn họ quá ồn ào nên không cho phép bọn họ bày sạp bán hàng nữa.”
“Vậy còn chú thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt hỏi.
Chú ấy ho nhẹ hai tiếng, tránh né ánh mắt chăm chú của cô, mỉm cười trả lời: “Tôi là bố của quản lý nơi này, cho nên…”
Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh giật giật: “Hóa ra là như vậy.”
“He he, cô gái, cô đừng có nói lung tung ra ngoài đó.” Chú ấy nhìn xung quanh một lúc, hạ thấp giọng nói: “Nói ra, tôi sẽ không bán được hàng nữa đâu.”
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói bậy bạ.”
Chưa nói đến chuyện bữa sáng ngon lành như vậy mà sau này lại không được ăn nữa, phải biết rằng cô không phải là người hay tọc mạch thích xen vào chuyện của người khác.
Sau khi biết tại sao mỗi buổi sáng chỉ có nhà này là bán đồ ăn sáng, Nguyễn Quỳnh Anh liền đem những suy nghĩ vớ vẩn ở trong lòng xóa sạch.
Sau khi uống vài ngụm sữa đậu nành trong cốc, cô ném cốc vào thùng rác, sau đó gọi một chiếc taxi đi đến tập đoàn Nguyễn Thị.
Cô vừa vào phòng làm việc, thư ký Liên đã ôm một xấp văn kiện đưa cho cô xử lý.
Những thứ này trước kia vốn lẽ là thư ký Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-em-chay-khong-thoat/2516110/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.