Bốn mẹ con bắt đầu yên tĩnh lại, sau đó từng người lần lượt chạy về phía cửa đối diện.
“Cốc cốc cốc!”.
Âm Âm mặc một bộ quần áo bình thường, trên vai đeo một cái túi vải, trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt.
“Muộn rồi dì ta còn đến đây làm gì nhỉ?” Ba đứa nhóc tò mò hỏi.
“Mẹ cũng không biết” Vũ Vân Hân không có ấn tượng tốt với m m, nếu là cô cô cũng sẽ không mở cửa.
Cũng không biết Mục Lâm Kiên có mở cửa không nữa.
Mười phút trôi qua, cửa phòng vẫn không hề có động tĩnh gì.
“Chị Vũ, chị có nhà không?” Âm Âm lại gõ cửa lần nữa, nhưng không có ai đáp lại.
Bất đắc dĩ mới quyết định đi về.
Cô ta cứ đi ba bước lại quay người liếc một cái, hơi do dự cầm hộp canh nóng hổi trong tay, cuối cùng cũng quay lại để trước cửa: “Chị Vũ, em đưa cho chị ít canh, chị nhớ uống nhé!”
Ba đứa nhóc nhìn thấy dáng vẻ tích cực như thế của cô ta, ríu rít nói: “Xem ra Âm Âm thật sự muốn làm lành với mẹ đấy.”
“Coi như xong!”
Âm Âm và Lê Thu là một nhóm, thậm chí còn cùng một phe với Vũ Thư Anh!
Cô mắt mù mới có thể tin loại người như Âm Âm.
"Két!"
Cửa phòng đột nhiên mở ra,
Bốn mẹ con trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Mục Lâm Kiên mặc đồ ngủ, vẻ mặt lười biếng đứng trước cửa.
Âm Âm vừa xuống lầu đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mục Lâm Kiên đi ra từ cửa nhà Vũ Vân Hân.
Cả người cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094414/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.