Vũ Vân Hân khó xử gãi gãi đầu, mới đó mà đã sống chung thì có phải nhanh quá không? Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà.
"Búp bê à búp bê ơi! Bọn con yêu mẹ!” Ba nhóc con cuối cũng gọi điện về.
Vừa rồi bọn nhóc chạy quá nhanh nên cô không kịp hỏi. “Các con đang ở đâu thế?".
"Búp bê, tối nay mẹ ngủ cùng tổng giám đốc Mục hả? Từ khi tụi con đi học về giờ mẹ không về nhà xem bọn con sao?”
“Cái quỷ gì thế! Mẹ vẫn luôn ở nhà mà!”
Ba nhóc con mở camera quay nhà mới của mình, vô cùng hài lòng nói: “Đây chính là nhà mới của chúng ta, đồ đạc của mẹ đều đã chuyển đến đây rồi, bây giờ chỗ của mẹ là nhà của tổng giám đốc Mục! Nếu mẹ không qua thì chúng con đành chấp nhận để mẹ và tổng giám đốc Mục sống chung thôi!”
Gì cơ! Vì sao dọn nhà lại không ai nói gì với cô?
Quan trọng là hàng xóm của cô lại là Mục Lâm Viên!
“Chuyện đó...anh thật sự ở đây sao?”
"Gọi Lâm Kiên!”
Cô đã vội muốn chết rồi, vậy mà người đàn ông này vẫn muốn sửa lại xưng hô sao. Vũ Vân Hân hít sâu một hơi: “Lâm Kiên, anh ở đây sao?” “Nếu em muốn ở chung cũng được đấy!” “Vì sao tôi lại phải chuyển sang bên kia?"
"Không vì sao hết” Mục Lâm Kiên làm việc chưa bao giờ giải thích.
Anh vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Ngồi xuống đây!”
Mấy câu quá mức hiển nhiên này quả thực sắp khiến Vũ Vân Hân tức giận đến mức phun máu rồi. “Anh đã có nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094413/chuong-455.html