Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Màn Thầu.
Lúc mỗi lần bốn mẹ con tụ tập đầy đủ, lần nào cũng sẽ để nhóc làm những chuyện mà không ai muốn làm.
Bởi vì nhóc nhỏ tuổi nhất.
“Vì sao lại là con chứ?” Màn Thầu vô tội muốn chết.
“Anh bạn nhỏ phải chú ý rèn luyện một chút!” Há Cảo và Bánh Bao trăm miệng một lời.
Rõ ràng hai thằng nhóc này chỉ ra trước mình hai giây, vậy mà còn không biết xấu hổ gọi nhóc là bạn nhỏ.
“Búp bê à, mẹ không thương con!” Màn Thầu liếc cô một cái: “Rõ ràng mở cửa cho Mục Lâm Kiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, vậy mà mẹ lại để con đi, lỡ như con bị chú ấy ném xuống lầu thì sao?”
“Tinh tinh tinh!”
Tiếng chuông cửa vội vàng vang lên.
Vũ Vân Hân mềm lòng đi đến trước cửa, hít một hơi thật dài rồi mới mở.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Mục Lâm Kiên nhìn về phía cô, cơ thể cao lớn kiêu ngạo rảo bước về phía trước khiến cho Vũ Văn Hận vô ý thức lùi về sau một bước.
Mục Lâm Kiên bước lên ôm lấy cô.
“Anh muốn làm gì thế hả?”
Mục Lâm Kiên cứ ôm Vũ Vân Hân như vậy đi về phía phòng ngủ,
Cả phòng khách chỉ còn lại ba đứa nhóc, mấy nhóc tỳ không khỏi sợ hãi thán phục: “Mạnh dữ?” “Mấy đứa nhóc thối nhà con, nhanh lên cứu mẹ đi...”
Lời còn chưa nói xong, Mục Lâm Kiên đã ôm lên tầng hai rồi hôn cô đắm đuối, sau đó cả người dần dựa vào cô thiếp đi.
Hai tay vô lực ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094415/chuong-457.html