“Màn Thầu, em cuối cùng có tiền đồ rồi đấy! Làm con trai thì nhất định phải cởi mở một chút, như vậy con gái mới thích!” Bánh Bao mang một bộ dạng anh trai già nằm lấy bả vai của cậu.
“Có đẹp không?” Há Cảo lộ ra một nụ cười khinh bỉ.
“Các người rất phiền.”
Màn Thầu đặt từng miếng thịt của bữa.
trưa chỉnh tề có thứ tự vào trong một cái hộp.
nhỏ rồi cất đi.
Sau khi Vũ Hân Hân thu dọn xong việc vặt cơ bản trong nhà, liền ra khỏi nhà.
“Cô Vân!”
Đợi cả một buổi tối thì vệ sĩ cuối cùng cũng thấy được Vũ Hân Hân rồi.
“Sớm thế này, không ngủ hả! Đến đưa bữa sáng cho các người đây.”
Hai tên vệ sĩ kinh ngạc nhìn sandwich được đưa tới: “Có được không?”
“Sao lại không được, người là sắt, cơm là thép, thế nào thì cũng phải ăn.”
Vũ Hân Hân lên xe một cách rất tự giác.
Tất cả mọi người đều cho là người phụ nữ này sẽ lật lọng, còn lo lắng cô nửa đêm chạy mất.
Không nghĩ tới hôm nay lại tự giác như vậy.
“Tình huống hiện tại Mục Lâm Kiên là như thế nào?”
“Tổng giám đốc Mục, thân thể rất tốt.”
Màn Thầu ôm trong tay thịt của bữa trưa mà chạy bước nhỏ đến Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú bị gió lạnh rét thấu xương thổi cho đỏ bừng, một chiếc áo.
bông lớn dày dặn, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của cậu, có vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Nếu như mình cũng có một đứa cháu trai nhỏ như vậy thì tốt rồi” Ông cụ Mục cưng chiều nhìn Màn Thầu “Ông cụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094228/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.