Quá keo kiệt!
Ba bé con dẩu miệng giận hờn: “Xem ra chú đó cũng không yêu búp bê của chúng ta, một trăm năm mươi triệu cũng không cho chúng ta!”
“Ai không cho các con một trăm năm mươi triệu?”
Vũ Vân Hân tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra cầm khăn mặt lau tóc.
Bọn nhỏ nhanh chóng cất đồ vật đi “Không!”
Có phải nhìn kỹ bọn nhỏ.
Không khí khẩn trương, làm cho bọn nhỏ.
cứng đờ tại chỗ, sợ hãi mở to hai mắt nhìn cô.
“Có phải các con có liên lạc với Mục Lâm Kiên không?”
Trái tim ba bé con căng lên.
Xong rồi!
Làm sao mà búp bê biết được?
Bọn họ không dám lên tiếng, bởi vì càng là nói nhiều càng sai nhiều.
“Sao mẹ lại luôn nghe thấy các con nói tên của Mục Lâm Kiên vậy?” Vũ Vân Hân nghỉ hoặc nhìn bọn họ.
“Ảo giác! Bọn con là đang nói Mộ Lâm Hiểu, bà cụ trong khu nhà của chúng ta” Bánh Bao nói bừa.
“Trong khu nhà của chúng ta có Mộ Lâm Hiểu?”
“Búp bê, mỗi ngày mẹ ra ngoài làm việc, sao biết được!” Há Cảo ra vẻ thông minh đi đến phía sau giúp Vũ Vân Hân bóp vai “Cũng đúng! Nhưng mà từ ngày mai có.
thể bảy ngày nữa mẹ sẽ không thể về nhà, các con phải ngoan ngoãn nghe lời! Tiền này các con cầm trước, người xa lạ đến không thể mở cửa biết không”
Cô nghĩ đến vài ngày không thể gặp bọn nhỏ thì càng đau lòng, càng ngày càng cảm thấy được chính mình không phải một người mẹ tốt.
Dù sao con còn nhỏ như vậy, đổi thành con nhà khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cung-cuc-cung-cua-tong-tai-da-tro-ve/1094227/chuong-269.html