Chương trước
Chương sau
Ninh Diệp nghĩ vậy liền đứng lên khỏi ghế, giơ tay muốn nắm lấy tay cô. Có điều, hắn nhanh chóng phát hiện bên cạnh đã trống không, người vừa ở sau lưng hắn giờ đây đã nằm trong tay một gã đàn ông xăm trổ đầy mình.

"Buông cô ấy ra!"

Giọng nói của Ninh Diệp lạnh xuống âm độ, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay thô bạo đang ghì lên cổ Trì Ngưng.

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của đám Đường Tiêu và ông Thanh. Vừa quay sang, đập vào mắt bọn họ là gương mặt tái xanh vì thiếu dưỡng khí của Trì Ngưng, cộng thêm một gương mặt dữ tợn đen nhẻm khác...

"Sathirt?" Ông Thanh kinh hoàng thốt lên, hắn vào đây từ lúc nào?

"Dừng tay, dừng tay lại cho tao, nếu không thì đừng trách!"

Sathirt cười lạnh rồi buông lời uy hiếp, ánh mắt hắn hung ác, vết sẹo trên thái dương nhăn nhúm như quỷ dữ.

Ninh Diệp híp hai con ngươi, hắn ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nhưng vì người trước mặt là Trì Ngưng, nên hắn kiên nhẫn lặp lại: "Buông cô ấy ra!"

Khoảng cách giữa cô và hắn không xa, chỉ vẻn vẹn có hơn một mét, nhưng Trì Ngưng lại đang bị Sathirt khống chế bằng súng, nếu không cẩn thận, viên đạn kia có thể sẽ găm vào đầu cô.

"Haha, tao sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào ở đây, chúng mày phải đền mạng cho những người anh em đã chết của tao... Còn con đàn bà này..." Sathirt nở nụ cười dâm tà, bàn tay khẽ chạm vào da mặt Trì Ngưng, "Tao sẽ chơi nó trước mặt chúng mày!"

"Ghê, tởm!"

Đáy mắt Trì Ngưng lướt qua một tia phẫn nộ, phảng phất còn thấy cả sự kinh tởm khó nói. Cô tận lực tránh đi bàn tay của Sathirt, lời nói vụn vặt như rít qua kẽ răng.

Ninh Diệp nhìn Sathirt bằng ánh mắt hình viên đạn, hắn bước lên một bước, nhanh như chớp đá bay khẩu súng trên tay anh ta.

Sathirt ăn đau, đôi đồng tử đen nhánh chợt co rút, hiển nhiên là không ngờ đối phương dám trắng trợn ra tay với mình như vậy.

Trì Ngưng hít khẽ, cô bắt lấy cơ hội, khuỷu tay huých mạnh vào sườn Sathirt, hai chân hơi mở ra, dùng sức quật ngã người đàn ông cao lớn qua vai.

Rầm...



Sathirt nặng nề chạm đất, Trì Ngưng thấy bả vai tê rần, nhưng cô không có thời gian quản, tiện tay vớ lấy chiếc gậy sắt dưới đất, mi mắt hơi rũ, đầu gậy bổ thẳng vào gáy Sathirt. "Muốn chơi bà? Nghĩ cũng đừng nghĩ..."

Gậy sắt nện xuống, tiếng xương vỡ thi nhau vang lên. Sathirt hoảng loạn gào khóc ầm trời, cảm thấy hối hận khi đã chọc nhầm người phụ nữ điên.

Không một ai nói lời khuyên can, Ninh Diệp lẳng lặng đứng yên ngắm nhìn bóng lưng có chút bướng bỉnh của cô gái, trong lòng bỗng xót xa. Trước giờ hắn không biết rằng... thì ra cô cũng có mặt này, hai từ thôi: hung bạo!

Hắn muốn bảo vệ cô, bảo vệ sự thuần khiết còn sót lại trong cô. Nhưng có lẽ không được, người tính không bằng trời tính, một khi đã dấn thân vào hắc đạo thì lấy đâu ra thuần khiết cơ chứ? Có chăng cũng chỉ là giả vờ, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé, hở chút là mất mạng như này, thuần khiết có thể sống được đến bao giờ?

Ninh Diệp cân nhắc lại một lượt, cuối cùng, hắn lựa chọn để cho Trì Ngưng tự do phát triển. Nhờ người không bằng nhờ mình, hắn có thể bảo bọc cô, có thể che chở cô, nhưng cuộc đời còn dài, cô không thể một mực trốn dưới đôi cánh của hắn... Như một con bướm, cô phải dùng sức của bản thân, phá kén mà chui ra, nếu không, cô vĩnh viễn chỉ là một con sâu yếu ớt mặc cho số phận đưa đẩy, bị côn trùng ăn mất...

Muốn được an toàn, bản thân phải thật mạnh mẽ!

Thấy lão đại không nói gì, Đường Tiêu cùng Hàn Thiết cũng không dám tiến lên, chỉ đứng nhìn như người qua đường.

Đám thuộc hạ xung quanh thấy cúc hoa căng thẳng, đánh bằng gậy sắt, đau đớn dường như kéo dài hơn, không giống như đạn, có khi chưa kịp biết đau thì đã chết rồi.

Trì Ngưng vứt gậy sắt sang một bên, cô lau vết máu trên mặt, thở hổn hển. Tầm mắt dời ra phía cửa sổ, tên này vừa nãy bất chợt tóm lấy cổ cô, động tác nhẹ đến nỗi thần không biết quỷ không hay. Cũng may Ninh Diệp đã nhìn thấy, nếu không cô không biết mình sẽ bị đưa đi đâu nữa...

Sathirt sống dở chết dở nằm trên vũng máu, hắn thở thoi thóp, miệng rên ư ử đến mức lạc cả giọng. Nhìn dáng vẻ tàn tạ này của hắn, trong lòng Trì Ngưng chợt run rẩy, là cô đã ra tay.

Sau khi đã ổn định tinh thần, Trì Ngưng mới chầm chậm quay đầu, ánh mắt cô chạm phải Ninh Diệp, lập tức cảm thấy buồn bực. Manh động quá, vừa rồi cô nên để hắn giải quyết mới phải...

"Hàn Thiết, việc còn lại giao cho chú!"

Âm giọng trầm đục, Ninh Diệp xoa đầu cô một cái rồi ôm ngang cô lên, chân dài rảo bước ra ngoài, bỏ lại ánh mắt kinh sợ của ông Thanh.

Người phụ nữ kia, thế mà lại quen biết Ninh Diệp, còn gần gũi như vậy...

Trì Ngưng có chút mệt, cô vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, nhắm mắt. Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đã vang lên đều đều. Ninh Diệp thấy cô đã ngủ bèn dặn dò Đường Tiêu nhỏ tiếng lại chút, hắn ôm cô ngồi lên xe ô tô... Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rồi đi mất hút...

...

Vì Trì Ngưng nói thích không gian trên du thuyền nên Ninh Diệp không ở khách sạn nữa. Hắn bao toàn bộ những du thuyền trên sông Chao Phraya, chung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng không lọt qua.



Ánh chiều tà dần đổ xuống, từng con sóng trùng điệp xô lên du thuyền, mặt nước yên ả chợt gợn lăn tăn theo từng cơn gió nhẹ. Thoáng cái đã cuối tháng 11, tiết trời tại Bangkok mát mẻ dễ chịu...

Trì Ngưng ngủ đến khi tự tỉnh, cô vươn vai ngồi dậy, bước chân xuống giường, giơ tay vén nhẹ chiếc rèm xanh nhạt. Một cơn gió thốc thẳng vào mặt khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo, bầu trời tối tăm lác đác vài ngôi sao.

Đột nhiên bụng kêu sùng sục, Trì Ngưng cúi đầu, chợt phát hiện ra trên người đã được thay bằng một quần áo mới. Sực nhớ ra, Ninh Diệp đâu rồi nhỉ?

"Thơm quá..." Trì Ngưng khịt mũi, cô ngửi thấy mùi thức ăn.

Ngoảnh mặt lại, Ninh Diệp đang bê một cái khay đứng cạnh giường cô. Trì Ngưng hớn hở chạy lại, cô hôn bẹp lên má hắn một cái rồi ngồi xuống, nhanh nhẹn húp bát canh sủi cảo đậm vị nóng hổi kia.

"Sao anh biết em đang đói?"

Trì Ngưng hỏi, vẫn không ngẩng đầu lên.

Ninh Diệp tỏ ý không vui, đầu lông mày nhíu lại, mắt đau đáu nhìn cô. "Hôn một cái nữa!"

"Hả?"

Trì Ngưng ngơ ngác, một giây sau liền cười, "Không hôn, miệng em dính mỡ này."

Ninh Diệp bỏ ngoài tai lời cô nói, hắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng phủ lấy môi cô...

Những ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ của Trì Ngưng, trên làn da trắng nõn nổi bật vài vết bầm tím do Sathirt để lại. Nhìn chúng, Ninh Diệp lại muốn phát điên, đuôi mắt người đàn ông ẩn ẩn sát khí, hắn hôn nhẹ lên cổ cô, khẽ hỏi: "Hết đau chưa?"

Trì Ngưng mỉm cười vò vò mái tóc ngắn cũn của hắn, đáp: "Vẫn còn, nhưng chỉ đau một chút thôi..."

"Ăn xong thì ngủ sớm đi!"

"Mai anh rảnh không? Dẫn anh đến một nơi..."

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.