Phó Hàn Tranh bỏ cổ áo anh ra, đẩy mạnh anh ra xa mấy bước: “Cút đi cho tôi, lần sau đừng có xuất hiện trước mặt Đường Đậu nữa. Nếu như cậu dám có ý nghĩ gì đó với Đường Đậu, tôi sẽ dùng đủ mọi cách để khiến cậu muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được”
Yết hầu của Lâm Bạc Thâm chuyển động lên xuống, anh không chùn chân, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Hàn Tranh, van xin: “Cháu muốn đợi cô bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, có được không?”
Phó Hàn Tranh nghiến răng, nghiêm nghị nói: “Cậu không xứng!”
Lâm Bạc Thâm không phản bác, anh thực sự không xứng.
“Cháu xin lỗi” Anh cúi đầu thật sâu trước vợ chồng Phó Hàn Tranh.
Người kiêu ngạo như Lâm Bạc Thâm cũng có lúc cúi đầu rồi.
‘Vẻ mặt Phó Hàn Tranh lạnh nhạt: “Chúng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Cậu đi đi!”
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm sâu thẳm nhìn phòng phẫu thuật đang đóng chặt cửa.
Anh không rời đi mà đến cuối hành lang, dựa vào tường, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi xuống đất.
Lòng đau như cắt.
Bây giờ nghĩ lại, hôm đó sáng sớm cô đã ở bên ngoài cửa nhà anh, kéo cánh tay anh thấp hèn như thế, cầu xin anh làm lành với cô. Có phải lúc đó, cô đã biết mình mang thai rồi không?
Nếu lúc đó anh chỉ cần quay đầu lại, ôm lấy cô, thì kết quả bây giờ có phải sẽ khác không?
Nhưng lúc đó anh đã nói những lời khốn nạn. Anh nói cái gì mà, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610278/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.