Lúc đó tôi biết bạn học Phó có qua lại với cậu ấy, tôi còn cổ vũ con bé.
Thật sự xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện thế này”
Lý Thanh Hà chưa bao giờ nghĩ rằng, Lâm Bạc Thâm bình tĩnh kiềm chế thế mà cũng có lúc lại mất kiểm soát.
Ánh mắt Phó Hàn Tranh nghiêm nghị, sắc mặt rất nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lý Thanh Hà không làm gì sai, giáo viên đại học cũng không có quyền ngăn cấm sinh viên yêu đương.
Suốt đường đi từ Bắc Thành đến đây, Mộ Vi Lan thấp thỏm không yên, tim đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nhìn đèn phát sáng trong phòng phẫu thuật, khóe mắt dần dần đảm nước.
Đường Đậu được nâng niu từ nhỏ, rất ít bị va chạm sứt mẻ, cho dù có bị va chạm thì cũng được cả nhà ôm vào lòng mà dỗ dành.
Con bé lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ bước vào phòng phẫu thuật. Bây giờ một mình con bé nằm bên bàn phẫu thuật, đợi sau khi tỉnh lại thì đau biết bao.
Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan, trầm giọng an ủi: “Đừng lo lắng, trong đó là toàn bác sĩ giỏi nhất, sẽ không để Đường Đậu có chuyện gì đâu”
Lâm Bạc Thâm cảm giác cả thế giới đều tối sầm lại.
Đang giờ cao điểm tan làm, xe kẹt cứng trên đường.
Anh xuống xe, chạy bộ một đường dài từ đường Tĩnh Ninh đến đường Trường An.
Toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, dường như đến hô hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610277/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.