Mộ Vi Lan lau nước mắt trên khóe mắt: “Có phải rất đau không, có cần gọi bác sĩ đến xem không?”
Phó Mặc Tranh nén nước mắt lắc đầu, mở miệng câu đầu tiên là hỏi: “Đứa nhỏ… Có phải đứa nhỏ mất rồi không?”
Mộ Vi Lan sụt sịt, vươn tay sờ vào khuôn mặt nhỏ của cô, vừa khóc vừa cười an ủi cô: “Đường Đậu của chúng ta còn nhỏ, chưa phải lúc để có con”
“Cho nên, nó thật sự không còn rồi sao?”
Giọng nói của Phó Mặc Tranh run rẩy.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan im lặng rất lâu, coi như không lên tiếng mà trả lời câu hỏi của cô.
Phó Hàn Tranh cúi người, xoa xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói: “Con bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác cứ giao.
cho bố con xử lí, không cần quan tâm. Có bố ở đây, không ai có thể bắt nạt con được.”
Hai hàng nước mắt của Phó Mặc Tranh chảy xuống, vô cùng áy náy: Bố, Mộ Mộ, xin lỗi, có phải con rất kém cỏi không, con đã làm bố mẹ mất mặt”
Mộ Vi Lan nói: “Con là con gái của bố mẹ, sao lại khiến bố mẹ thấy mất mặt được chứ?”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán con gái, khàn giọng nói: “Không cần biết con đã làm những gì, con chính là con gái của bố mẹ, bố và Mộ Mộ sẽ luôn yêu con, chiều con vô điều kiện.”
Mộ Vi Lan nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, được bàn tay to của Phó Hàn Tranh bao trùm lên.
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610279/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.