“Chị, em thực sự không hiểu, anh Đình Xuyên có gì không tốt, chị có phải có người để thích rồi không?”
Bị Phó Mặc Hằng nói trúng tim đen, ánh mắt cô né tránh giấu giếm, đứng dậy đẩy Phó Mặc Hằng ra khỏi phòng ngủ: “Chị buồn ngủ rồi, em mau ra ngoài đi, chị muốn tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Phó Mặc Tranh, chị thực sự yêu đương với đàn ông sau lưng bố mẹ và em rồi phải không?”
Phó Mặc Tranh: “Chuyện của người lớn, em bớt quản đi”
“Chị cũng chỉ lớn hơn em năm tuổi, còn không biết xấu hổ nói mình là người lớn”
“Chị thành niên rồi, Phó Mặc Hằng, em thành niên chưa?”
Cô trực tiếp đẩy Phó Mặc Hằng ra cửa, sau đó bang một tiếng đóng cửa phòng lại.
Phó Mặc Hằng ngoài cửa hừ lạnh một tiếng: “Phụ nữ đúng là không giảng đạo lí mà”
Kì nghỉ quốc khánh kết thúc, sau khi Phó Mặc Tranh quay lại Đế Đô, việc đầu tiên là đi tìm Lâm Bạc Thâm.
Khi Lâm Bạc Thâm quay về trường, Phó Mặc Tranh đang ngồi trước cửa kí túc xá, đối diện với đống hàng chuyển phát nhanh mà sầu não.
Lâm Bạc Thâm hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Mua những cái gì thế?”
“Đây là đàn điện tử em dùng, từ khi học đại học, em cũng không luyện đàn nữa, về nhà đánh đàn, tay cứng đi rất nhiều, nên em bảo mẹ chuyển phát nhanh cây đàn điện tử này đến đây”
Lâm Bạc Thâm hỏi: “Kí túc xá của em cho em luyện đàn sao?”
Phó Mặc Tranh: “Chắc chắn không được, nếu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610203/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.