Tình bạn từ nhỏ đến lớn của chúng ta, không thể vì một chốc mà biến mất được”
Lúc này Cố Đình Xuyên mới nhẹ nhõm cười một cái.
Lúc trước cậu ta vẫn luôn không tỏ tình có lẽ cũng là vì sợ bị cô từ chối. Ngoài mặt cậu ta cứng đầu cứng cổ, cái gì cũng không đi nhưng trái tim đó lại mãn cảm dễ vỡ, sợ sau khi tỏ tình thì ngay cả làm bạn với cô ấy cũng không được nữa.
Trên đường về nhà, Cố Đình Xuyên lái xe, Phó Mặc Tranh ngồi bên ghế phụ.
Bắc Thành về đêm đèn màu rực rỡ, bao phủ, lướt qua rọi vào trong từ cửa sổ xe, ánh lên gương mặt nhỏ xinh đẹp non nớt của cô.
Cố Đình Xuyên liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở.
lời: “Lâm Bạc Thâm… Rốt cuộc là có gì tốt? Khiến cậu thích anh ta như vậy?”
Phó Mặc Tranh trầm tư một hồi, nói: “Ưm… Anh ấy đẹp trai, lại còn học giỏi. Rất nhiều bạn gái trường tớ đều xem anh ấy là người bạn trai lý tưởng”
“Nhưng đạt đến tiêu chuẩn này thì cũng đâu chỉ có mình anh ta. Ông đây có chỗ nào kém hơn anh ta chứ?”
Thậm chí Cố Đình Xuyên còn cho rằng tổng hợp các điều kiện lại thì cậu ta còn tốt hơn Lâm Bạc Thâm đó không biết bao nhiêu nữa.
Ít nhất, lai lịch của Lâm Bạc Thâm so với gia thế của Cố Đình Xuyên với Phó Mặc Tranh thì kém xa, nghèo đến nỗi hoàn toàn không phải cùng một thế giới.
Phó Mặc Tranh cười trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610202/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.