Sau khi tài xế lái đến học viện sân khấu điện ảnh Nam thành, liền đỗ xe bên dưới sảnh ký túc xá cuả Diệp Hi.
Mộ Vi Lan đã liên lạc với Diệp Hi, rồi nói với tài xế là chú Triệu: “Chú Triệu, chú cứ về trước đi, tôi ở đây chơi với Hi Hi một lúc, đợi chút nữa tôi sẽ tự về nhà họ Cố “Được, sau khi cô chủ kết thúc với cô Hi, cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón cô” “Cũng được.
Mộ Vi Lan vừa xuống xe, Diệp Hi đã từ trong ký túc xá đi ra.
Diệp Hi rất xinh đẹp, làn da rất trắng rất sáng, là kiểu xinh đẹp có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay ở trong một đám người. “Vi Lan!
Diệp Hi ăn mặc rất tuỳ tiện, dưới chân xỏ một đôi giày đế xuồng màu da, rất lịch sự mới mẻ, đầu tóc cũng xoã ra ngang vai, nhưng một chút điểm nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.
Diệp Hi bước đến, khoác vào cánh tay của Mộ Vi Lan, cười nói: “Sao đột nhiên cô lại đến Nam thành thế? Anh Phó nhà cô sao lại bằng lòng cho cô ra ngoài một mình vậy?”
Mộ Vi Lan cười xinh đẹp, “Tôi đã đuổi anh ấy về Bắc thành rồi, tôi ở Nam thành một tuần, chủ yếu là đến chăm sóc bà Cố” “A... Nam Bắc phân cách, cô cũng to gan thật đấy.”
Mộ Vi Lan mỉm cười nhìn cô ấy: "Vậy gan của cô há không phải còn to hơn của tôi sao, cứ đi cả nửa năm rồi một năm trời, cô yên tâm với anh trai tôi như thế sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609573/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.