Diệp Hi khoác tay Mộ Vi Lan từ trong canteen đi ra, Tống Yến Trầm cứ đi theo sau bọn họ, không một tiếng kháng cự.
Nhưng Mộ Vi Lan có thể cảm nhận được áp suất thấp truyền đến từ sau lưng, rất lạnh!
Diệp Hi vừa đi, vừa cúi đầu nghịch điện thoại, Mộ Vi Lan nhìn thấy, cô ấy thực sự đã thông qua số wechat của đám học sinh vừa chào hỏi cô ấy trong canteen.
Mộ Vi Lan thực sự cảm thấy Diệp Hi không sợ chết, chí ít, cô ở chỗ Phó Hàn Tranh, không hề to gan và dũng cảm như vậy, Phó Hàn Tranh sẽ kết liễu cô tại trận mất
Ôi trời... chắc đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người với người.
Mộ Vi Lan bắt đầu ngưỡng mộ Diệp Hi có thể hành động tuỳ thích trước mặt Tổng Yến Trầm.
Lúc sắp đến ký túc xá, Diệp Hi đột nhiên nói với Mộ Vi Lan: “Đúng rồi, chắc hai người phải về nhà rồi nhỉ, vậy tôi không tiền nữa nhé, tôi phải về ký túc xá đây. Vi Lan, cô mà có thời gian thì nhớ đến chỗ tôi chơi nhé.”
Mộ Vi Lan đơ ra: “Cô không về cùng chúng tôi sao?
Mẹ tôi chắc nhớ cô lắm đấy.
Tổng Yến Trầm chau mày lại, giọng khàn hạ thấp có chút lạnh lùng, "Hôm nay thứ sáu, em không về nhà thì ở trường làm gì.
Hẹn hò với mấy học sinh nam vừa nãy sao?
Diệp Hi biết anh ấy đang tức giận, nhưng cô ấy chính là muốn khiến anh ấy tức giận đến nổ tung mới thôi, cực kỳ bạo dạn nói: “Anh Tống, nói chuyện cho rõ, đó là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609574/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.