Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng thả lỏng, cho Mộ Vi Lan đến Nam thành thăm bà Cố.
Chỉ là, Phó Hàn Tranh là người “áp giải” toàn quá trình, đích thân đưa Mộ Vi Lan đến Nam thành, sau khi ở một đêm, hôm sau lại bay về Bắc thành làm việc.
Vừa đến biệt thự nhà họ Cố, là hơn 6 giờ tối.
Tổng Yến Trầm và bà Cố đều ở đó, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan bước vào, bà Cổ liên kích động ôm chầm lấy Mộ Vi Lan. “Tiểu Lan, đến Nam thành sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ bảo anh trai con đến sân bay đón con chứ"
Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh, mỉm cười nói: “Con là muốn tạo bất ngờ cho mẹ, Hàn Tranh còn có công việc phải làm, hôm nay anh ấy chỉ đưa con đến đây, sáng sớm mai lại phải về Bắc thành rồi.
Bà Cố sững sở, có chút thương xót vỗ nhẹ vào vai của Phó Hàn Tranh, "Vất vả cho con rồi tiểu Phó, mau, mau đặt hành lí xuống, đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi
Sau khi ngồi vào chỗ, Mộ Vi Lan không thấy Diệp Hi đầu, liền thuận miệng hỏi: “Anh, Hi Hi đâu?”
Tổng Yến Trầm sắc mặt trầm xuống, nói: “Đến trường học ở rồi.” “Trường học? Hi Hi lại đi học rồi sao?”
Tống Yến Trầm điềm đạm “ừm một tiếng, nói: “Trước đây cô ấy có chương trình học vẫn chưa học xong.
Bà Cổ thấy con trai nhắc đến Diệp Hi, tâm trạng không được tốt, bèn thẳng thắn chuyển chủ đề, cười hỏi Phó Hàn Tranh: “Tiểu Phó, nếu công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609572/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.