Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời này, Mộ Vi Lan nhìn thẳng vào Phó Hàn Tranh với đôi mắt nước trong veo, cô nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, giống như một chú chó hoang bị người khác bỏ rơi. “Rõ ràng....rõ ràng là anh không cần em nữa là anh nói muốn ly hôn là anh nói rằng ở bên cạnh em anh sẽ không còn gì cả... Phó Hàn Tranh....cuối cùng em cũng nhìn thấu được bộ mặt thật của anh...anh chỉ là một người hám lợi....anh là đồ dối trả: Anh không hề yêu em...ưm...
Đôi môi của cô bị anh chặn lại.
Những giọt nước mắt mặn chát của Mộ Vi Lan chảy vào trong khoang miệng.
Phó Hàn Tranh tựa đầu vào trán cô và nói: "Những lời như vậy, sau này em không được phép nói bừa bãi
Mộ Vi Lan khóc lớn hơn, cô nức nở nói: “Nhưng anh anh không yêu em...
Nếu anh yêu cô, tại sao anh lại đòi ly hôn với cô chứ. Nếu anh yêu có, tại sao anh không đến Phi Lãnh Thủy tìm cốp "Sau khi em đến Phi Lãnh Thủy, anh đã định đi tìm em, nhưng trên đường đến sân bay đã xảy ra tai nạn xe."
Ảnh mắt của Mộ Vị Lan lập tức trở nên lo lắng: "Anh không sao chứ? Vết thương của anh đã khỏi chưa?"
Phó Hàn Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sở soạng trên người anh, giọng nói hơi khàn khàn: "Đừng sở linh tinh, không sợ có chuyện gì sao?”
Mộ Vi Lan khóc nhiều nên nhất thời không kịp hiểu ý nghĩa lời nói đó của anh, cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch của anh, cô mới cảm thấy mình đang bị anh trêu đùa.
Chết tiệt, lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện ấy! "Vì xảy ra tai nạn xe nên Phó Hiệu lại xuất hiện, anh ta giả vờ là anh và đòi ly hôn với em. "Vậy...vậy nên người ly hôn với em không phải là anh? Mà là tên biến thái Phó Hiệu đó?"
Nhất thời, Mộ Vi Lan không biết nên khóc hay nên cười, cảm giác như bị người khác lừa. Phó Hàn Tranh nhìn cô chám chán, gật đầu nghiêm túc trả lời cô.
Mộ Vì Lan ôm cổ Phó Hàn Tranh, nước mắt cô lại tuôn rời, chảy xuống cổ Phó Hàn Tranh. "Hàn Tranh, em còn tưởng rằng anh thật sự không còn em nữa... Anh biết Phó Hiệu nói những lời quá đảng như thế nào không? Tại sao anh ta có thể đóng giả làm anh được chứ. Em xin lỗi... đều tại em không thể nhận được ra....lúc đó em quá buồn nên em...
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc: “Anh đã trả lời tất cả những gì em muốn biết, bây giờ có phải em nên trả lời câu hỏi của anh không?”
Đôi mắt Mộ Vi Lan đẫm lệ, cô hơi sửng sở, vẫn chưa hết buồn vui lẫn lộn: "Hừ?" "Nghe nói em có thai rồi?" "Nghe nói em muốn phá bỏ con của chúng ta, chạy đến cầu xin mẹ của người đàn ông khác?" “Hàn Tranh, anh nghe em nói, em cũng vừa mới biết chuyện mình mang thai, em thật sự không ngờ minh bằng nhiên lại mang thai. Mặc dù đứa bé đến rất đột ngột, nhưng em chưa từng nghĩ tới việc phá bỏ TVợ yêu của Tổng Tài nó.
Nghe được lời khẳng định này của cô, Phó Hàn Tranh mới thờ phào nhẹ nhõm. “Nhưng mà mẹ của Tổng Yến Trắm cũng là mẹ của em.
Phó Hàn Tranh cau mày: “Em nói cái gì cơ?"
Nhắc đến chuyện này, nước mắt trên mặt Mộ Vi Lan vẫn ướt nhòe, nhưng cô lại mỉm cười: “Hàn Tranh, thực ra chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả, em cũng không phải con gái của chủ hai. Nói đến đây, em cũng phải cảm ơn bố đã để em đến Phi Lãnh Thủy, nếu em không đến Phi Lãnh Thủy, em sẽ không thể gặp được Tổng Yến Trầm, nếu không gặp được anh ấy, có lẽ mối quan hệ giữa chúng ta sẽ luôn bị hiểu lầm.
Phó Hàn Tranh dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, anh chăm chú nhìn cô: “Rốt cuộc chuyện này là sao?" "Tóm lại em không phải là con gái của chủ hai, còn về kết quả xét nghiệm DNA của chủ hai tại sao lại sai, em cũng không thể hiểu được, về lý mà nói sẽ không thể nhầm lần được. Nhưng em thực sự là con gái của nhà họ Tống, Tổng Yến Trầm đã làm xét nghiệm DNA hai lần, kết quả đều được xác định. Vì vậy, em là em gái của anh ấy" Mô Vị Lan kể lại cho Phó Hàn Tranh nghe những chuyện xảy ra khi cô ở Phi Lãnh Thủy, Phó Hàn Tranh nhìn đôi mắt thâm quảng và khuôn mặt tiều tụy của cô, anh ôm cô vào lòng và nằm xuống giường, trầm giọng nói: "Được rồi, em không cần phải để tâm đến những chuyện ấy nữa, anh sẽ cử người đi điều tra
Mộ Vị Lan dựa vào vòng tay anh, nắm lấy bàn tay to lớn của anh: "Anh ngủ với em. "Đã hai ngày rồi anh không tắm, bà Phó."
Từ hôm qua ngồi máy bay đến Nam Thành, cho đến bây giờ tìm được cô, anh đi đường mệt nhọc, đến tắm nước nóng cũng không thèm quan tâm đến.
Nhưng Mộ Vi Lan vẫn ôm chặt lấy cổ anh, cô vùi người vào trong lòng anh: “Không sao, em không để ý
Phó Hàn Tranh mim cười, kéo tay cô xuống: “Nhưng cả người anh cảm thấy không thoải mái. “Vậy được thôi, anh có thể tắm nhanh hơn một chút được không?"
Phó Hàn Tranh nhìn cô: "Còn sợ ma?"
Mộ Vi Lan nhìn xung quanh, cô nhát gan nói: "Không phải anh nói trước đây nơi này từng là nơi chôn cất người chết sao?" Phó Hàn Thành đưa tay bằng trán cô, ảnh mát gian xào: “Anh lừa em đấy, đó ngốc."
Mộ Vi Lan giờ chân muốn đá anh: "Phó Hàn Tranh, anh là do lừa đảo! Anh không sợ dọa con mình sao?"
Anh giữ lấy bàn chân của cô, nhét trở lại vào trong chăn: "Con của Phó Hàn Tranh anh sẽ không biết sợ hãi
Mộ Vi Lan lườm anh. khi Phó Hàn Tranh đi về phía phòng tắm, anh dường như nhớ ra điều gì đó, anh quay người lại, lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra: "Đưa tay cho anh."
Anh nắm tay cô, đeo lại chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô rồi nghiêm túc nói: “Không được phép giao thứ quan trọng này cho người khác nữa. "Nhưng Tổng Yên Trầm không phải là người khác, anh ấy là anh trai ruột của em." “Anh trai ruột cũng không được."
Nhắc đến người anh ruột này, Phó Hàn Tranh lại rất bực tức.
Tống Yến Trầm, sớm muộn anh cũng sẽ trả thủ lại.
Cả ngày hôm nay, trái tim anh như thể treo trên một vách đá, chỉ cần bất cần một chút sẽ rơi xuống và vỡ vụn thành từng mảnh.
Tổng Yên Trầm là người đầu tiên dám chơi khăm anh, được làm, anh sẽ ghi nhớ kỹ
Khi Phó Hàn Tranh tắm xong, anh vừa ra khỏi phòng tắm đã bị Mộ Vi Lan chạy tới ôm chầm lấy co anh. "Sao anh tắm lâu thế?"
Phó Hàn Tranh nhướn mày, và bế cô lên: “Bà Phó, có vẻ như em rất nhớ anh." "Vậy anh nhớ em không?" Mộ Vi Lan đỏ mặt hỏi.
Sau khi Phó Hàn Tranh bế cô lên giường, Mộ Vi Lan dựa vào vòng tay của anh, hai người đối mặt nhìn nhau.
Phó Hàn Tranh nói: “Nếu không nhớ, anh sẽ thèm đến nơi hoang vu vắng vẻ này tìm em sao?"
Mộ Vị Lan ngước mặt và hôn lên đôi môi của anh: "Làm sao anh tìm được đến nơi này? Là Tống Yến Trầm nói cho anh biết sao? Hôm nay Tổng Yến Trầm kêu em đến nơi quỷ quái này để dưỡng thai, em cảm thấy rất kỳ lạ. Có phải anh ấy biết anh sẽ đến Nam Thành tìm em nên mới giấu em đi"
Phó Hàn Tranh cau mày, anh lật người lại và để có nằm dưới thân người anh "Bà Phó, xem ra anh vẫn chưa đủ có gắng, bây giờ em còn có thời gian rảnh nghĩ đến người đàn ông khác?
Mộ Vi Lan ngượng ngùng “Vậy, vậy anh muốn the nào?"
Phó Hàn Tranh ghé sát bên tại cô và thủ thì nói: "Bồi thường bằng xác thịt "
Mộ Vi Lan vội vàng đẩy anh ra: "Này này... không được, không được đầu. Em mới mang thai bốn tuần, không được..." “Anh tha cho em trước, đợi đến khi an toàn, anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.
Phó Hàn Tranh nằm xuống bên cạnh cô và vuốt ve bụng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.