Một buổi tối nhiều niềm vui và nỗi buồn, lúc này Mộ Vi Lan nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc nhưng không thể nào ngủ được nữa.
Bởi vì có Phó Hàn Tranh, nên cô mới dám nhìn ra ngoài cửa sổ tăm tối, nơi có thể có thứ gì đó đang lớ lừng xung quanh.
Gần hai ngày Phó Hàn Tranh không nghỉ ngơi nhiều, anh vội vàng chạy tới Nam Thành, lúc này được ôm cô trong lòng, anh hơi buồn ngủ.
Anh vòng tay qua người cô, ngửi mùi hương thanh mát trên tóc cô, hôn lên trán cô và nhẹ nhàng nói: "Mau ngù di."
Mộ Vi Lan mở to hai mắt, cô ôm lấy cánh tay của Phó Hàn Tranh, đảo mắt một vòng xung quanh: “Hàn Tranh, anh nói xem ở đây thực sự có quỹ đói không?"
Phó Hàn Tranh nhắm mắt khẽ mỉm cười, anh ôm chặt cô hơn, bất giác hôn lên mũi và môi của cô: “Anh không biết có ác quỷ hay không, nhưng anh biết bây giờ bên cạnh em có một con quỷ đói
Khi Mộ Vi Lan phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đò bừng và đập mạnh vào vai anh.
Người đàn ông này, đến bây giờ vẫn còn đang nghĩ về những chuyện ấy! "Được rồi, không đùa giỡn nữa, nghe lời anh, mau ngủ đi."
Phó Hàn Tranh vươn tay tắt đèn, ôm chặt cô trong chăn bông ấm áp.
Mộ Vi Lan thu mình trong lòng anh, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, cô thở dài: “Hàn Tranh, em còn tưởng chúng ta thực sự sẽ phải rời xa nhau, may là anh đến Nam Thành tìm em." "Không bao giờ, em đừng suy nghĩ linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609517/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.