Chương trước
Chương sau
không biết đã bao lâu trôi qua, Mộ Vị Lan cuộn tròn trong chăn, lờ mờ nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô vén chăn ra, dựng tại lên ti mi nghe thêm vài giây, nhìn thấy ngoài cửa sổ có đèn xe chiếu vào, đến cả giày cũng không thèm đi vào, liền vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Chắc là người của Tổng Yến Trầm bảo đến đón
Cái nơi quái quỷ này, thực sự quá dọa người rồi.
Cô gấp gáp mở cửa ra, thậm chí đến cra mặt của đối phương cũng không nhìn, run rầy nói: "Các anh cuối cùng cũng đến rồi, tôi
Vừa giơ mắt lên, Mộ Vi Lan hoàn toàn đơ ra. Người đàn ông trước mặt này... sao lại giống Phó
Hàn Tranh như vậy chứ... Nhịp tim, tăng nhanh vài nhịp.
Cô há hốc miệng, đó ra đó, một hồi lâu văn không thể lấy lại tinh thần, đợi cô bình tĩnh lại, động tác đầu tiên của cô chính là lập tức chui vào bên trong, rồi đóng cửa lại t
Nhưng Phó Hàn Tranh lại nhanh hơn cô một bước, anh dùng chân chống vào cửa, "Nếu như em muốn chồng em bị tàn phế, cho dù dùng lực, anh cũng không ngại, chỉ sợ nửa đời còn lại của em sẽ phải sống cô đơn mà thôi" ***
Mộ Vị Lan không dám thực sự dùng lực, nhưng cũng không muốn cho anh vào trong. “Sao, sao anh lại ở đây?" “Đương nhiên anh là đến tìm vợ."
Cô nấp ở sau cửa, dùng thân ép vào cửa, Phó Hàn Tranh nhìn thấy người của cô, ngữ khí có chút bực bội.
Giọng nói của Mộ Vi Lan càng thêm run rẩy, lần này không phải là bị doạ, mà là không kìm được cay múi, đem theo giọng khóc: "Chúng ta đã li hôn rồi, em không còn là bà chủ Phó nữa, anh tìm nhầm người rồi “Chúng ta vẫn chưa li hôn, anh rất rõ, hay là mặt nào của em nhìn thấy giấy li hôn của chúng ta rồi?" Anh nói dối"
Nước mắt, cuối cùng cũng tủi thân rơi xuống.
Phó Hàn Tranh vốn đi đang tức giận, nhưng dưới sự công kích của nước mắt cô, không thể nào nổi nóng được nữa, chỉ bất lực than thở, “Người nhắc đến li hôn với em không phải là anh."
Mộ Vị Lan nghẹn ngào nói: "Vậy không lẽ là ma sao?"
Sao trước kia cô không phát hiện, Phó Hàn Tranh cũng biết nói dối chứ
Phó Hàn Tranh đột nhiên muốn trêu ghẹo cô, “Vừa nãy em là bị mà doạ à?"
Mộ Vi Lan chìa tay lau nước mắt, “Anh mới bị ma doa ấy! Không phải... Phó Hàn Tranh em không muốn nhìn thấy anh! Anh đi đi!
Người đàn ông này, vậy mà lại thu hút sự chú ý của cô như vậy.
Phó Hàn Tranh dùng ngữ khi thăm dò hỏi: “Anh đi rồi, thì em không sợ ma à?"
Mộ Vị Lan vô cùng tức giận, "Em, em không sợ đầu! Trên thế giới này vốn dĩ không có ma!"
Nhưng đôi mắt ướt sũng, lại nhằm chặt vào, sơ là sẽ nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.
Phó Hàn Tranh điểm tính nói: "Nghe nói, gần Bình Sơn... có rất nhiều mộ, mười năm trước, ở đây là một bãi tha ma, hai năm gần đây mới được khai phá thành khu phong cảnh, nếu như là bãi tha ma, chắc là có không ít linh hồn ma quỷ, nghe nói những linh hồn đó vô cùng độc ác, em có biết bọn họ thích gì nhất không?"
Mộ Vi lan vừa bịt tai lắc đầu, vừa sợ hãi nói: “Em không muốn nghe! Anh đừng nói nữa!" "Nghe nói nhưng linh hồn đó, thích nhất là bắt những cô gái trắng trẻo như em về làm vợ"
Mộ Vi Lan đầu như muốn to ra, cô từu nhỏ sợ nhất là nghe chuyện ma, vậy mà Phó Hàn Tranh lại kể chuyện ma cho cô nghe vào cái giờ này!
Từ Khôn đứng cách đó không xa, suýt thì cười ra tiếng.
Không ngờ rằng Boss theo đuổi vợ lại có thủ đoạn như vậy, đến cả chuyện ma cũng nói ra được, học được rồi, miệng của đàn ông, quả nhiên là lừa dối. “Nếu như em không muốn nhìn thấy anh thì anh đi nhé?" Phó Hàn Tranh thu lại đôi chân dài, đi sang bên cạnh hai bước.
Mộ VÌ Lan đưa ta áp sát lên cửa, tỉ mỉ nghe, hình như thực sự nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh. không phải chứ, cứ thế mà đi sao?
Cô quả thực không muốn gặp anh, nhưng bây giờ, ở một nơi hoang vu hẻo lánh này, cô thực sự rất sợ.
Khoảng ba phút trôi qua, Mộ Vi Lan lén lút hé cửa ra, nhưng trước mắt đột nhiên sáng lên, chi nhìn thấy một cái đầu ma hung dữ đáng sợ, cô hoàng sợ đến mức hét lên, trực tiếp nhảy lên người của Phó Hàn Tranh đang đứng ngoài cửa! "Aaaaaa! Ma! Tránh ra tránh ra!"
Mộ Vĩ Lan hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, hai chân cũng vòng qua eo của anh, nằm gọn trong lòng anh giống như một con chuột túi.
Tâm trạng buồn rầu lâu ngày của Phó Hàn Tranh, đột nhiên có chuyển biến tốt.
Sợ cô rơi xuống ngã, anh liền đỡ lấy thân hình bé nhỏ của cô, cười nhạo hỏi ngược: "Không phải bảo anh đi sao? Em nhảy lên người anh, thì anh đi thế nào
Đôi chân trần của Mộ Vị Lan quấn chặt vào eo của anh, bị dọa đến nỗi không dám thả tay ra, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào trong cổ của anh, hoàng loạn nói: “Huhuhuhu... Phó Hàn Tranh chúng ta tạm thời hoà giải Đợi trời sáng rồi anh hàng đi
Nói xong câu này, Mộ Vi Lan cảm thấy mình thật là sợ hãi
Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh loé lên ý cười, "Nhưng anh không muốn ở đây đến khi trời sáng" “Không được anh không được đi! Anh muốn như nào cũng được! Ở cạnh em...
Giọng nói khẩn cầu giống như con mèo con của người phụ nữ bé nhỏ trong lòng, hoàn toàn khiến cho Phó Hàn Tranh cảm thấy vui vẻ.
Người đàn ông chìa tay đỡ lấy cô, ôm cô đi vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, Phó Hàn Tranh đang chuẩn bị ôm cô đi bật đèn, thì người ở trong lòng đột nhiên không thể kiểm chế mà khóc to lên. "Khốn nạn... Phó Hàn Tranh anh là đồ khốn nạn! Sao anh có thể bắt nạn em như vậy chứ... khốn nạn... nếu không phải sợ ma thì em sẽ không thoả hiệp với anh đấu! Đó khốn nạn này! Làm gì mà phải doạ em chứ huhuhuhu... anh không biết em sợ ma a Huhuhu..." Mộ Vị Lan khóc tới nói long trời lở đất, run thành cai sàng ở trong lòng anh Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng không có tâm trạng chọc ghẹo cô nữa, bàn tay to chậm rãi vuốt vớ lên tấm lưng đang run rẩy của cô, dịu dàng an ủi, "Được rồi, đừng khóc nữa, anh không doạ em nữa đâu “Vừa nãy cái đó rốt cuộc là cái gì chứ." Mộ Vi Lan vừa sợ vừa tò mò hỏi.
Phó Hàn Tranh thấy cực kì buồn cười, liền rủ mắt xuống nhìn cô, “Em mở mắt ra nhìn không phải sẽ biết sao?" "Nhưng mà em sợ, không phải ma chứ? Thôi bỏ đi em không xem nữa đâu." Mộ Vi Lan cuống quýt lắc dau. “Cho dù có là ma, thì không phải vẫn có anh ở đây sao? Anh sẽ không cho ma bắt em đi đâu.
Nghe đến đây, Mộ Vi Lan bất giác cảm thấy yên tâm, cô do dự một hồi lâu, mới chậm rãi di chuyền mặt ra khỏi vùng cổ của Phó Hàn Tranh, vừa nhìn thấy cái đấu ma hung dữ trên điện thoại lại lập tức rụt lại “Mau cắm đi đi! Cảm đi di
Tay của cô liên tục vẫy, trực tiếp làm rơi điện thoại của Phó Hàn Tranh xuống đất.
Phó Hàn Tranh ôm cô, trám từ hai giây, đôi môi mông ghé đến bên tại cô nói: “Em làm rơi vỡ điện thoại của anh rồi, định bồi thường thế nào đây?" “Ai bảo anh doạ em chưa... đều tại anh Đều tại
Phó Hàn Tranh bất lực gật gật đầu, OK, đều tại anh anh.
Phó Hàn Tranh thẳng thắn đá chiếc điện thoại rơi ở cạnh chân sang một bên, sua đó ôm Mộ Vi Lan đi lên phía trước, “Phòng ngủ ở đâu?”
Mộ Vi Lan vẫn chưa mở mắt, chỉ chia tay ra chỉ, "Ở kia."
Phó Hàn Tranh nhìn thấy bộ dạng nhất gan của cô, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn.
Ôm vào trong phòng ngủ, Mộ Vi Lan lập tức bò lên giường, tự mình quấn lấy cái chăn dày dặn.
Phó Hàn Tranh bật đèn của phòng ngủ lên, ánh đèn rất êm dịu, anh ngồi ở mép giường nhìn cô.
Mộ Vi Lan lúc này lại nhìn anh một cách cảnh giác, mông lùi về phía sau, giữ khoảng cách tương đối an toàn với anh.
Phó Hàn ranh lại củi người, con mắt đen nhìn cô chăm chẳm: "Dùng xong anh, thì không cần anh nữa sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.