Chương trước
Chương sau
Phó Hàn Tranh cầm lấy chiếc nhẫn, rồi đứng dậy roi di.
Tổng Yến Trầm ở phía sau chậm rãi mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Phó cứ thế mà đi sao? Không ở lại thêm chút nữa à?" Tổng Yến Trầm nhìn vào quả bưởi ngọt đã được bóc sẵn ở trong đĩa hoa quả đặt trên bàn đá, nói: "Tiểu Lan dạo này ở nhà tôi, rất thích ăn bưởi ngọt của Bình Sơn, tổng giám đốc Phó có muốn thử không?"
Cơn tức giận trong lồng ngực của Phó Hàn Tranh trào ngược ra, ra sức đè xuống.
Tống Yến Trầm lại nói: "Nói không chừng tôi tâm trạng tốt, sẽ nói cho anh biết nơi ở của tiểu Lan.
Phó Hàn Tranh cong miệng lên, trên môi nở ra nụ cười rất lạnh lùng, ngữ khí có tính chiếm hữu: "Vợ của tôi, tôi tự đi tìm, không làm phiền tổng giám đốc Tổng nữa." phó hàn Tranh dị được mấy bước, lại dừng chân, hơi hơi nghiêng mặt, nhắc nhớ nói: “Còn nữa, anh không có tư cách để gọi biệt hiệu của tiểu Lan, đó là cách xưng hô chỉ có chồng cô ấy mới có thể gọi.
Tràn đầy tính chiếm hữu.
Tổng Yến Trầm càng muốn chọc tức anh, "Vậy tôi cũng nói cho anh biết một tin, vợ của anh có thai rồi." “Anh nói cái gì?”
Trong lòng Phó Hàn Tranh bỗng chấn động, hoàn toàn hoảng loạn.
Tiểu Lan... có thai rồi? “Có điều, tôi khuyên anh tốt nhất mau chóng tìm thấy cô ấy, bởi vì, tuỷ của cô ấy rất phù hợp với của mẹ tôi, cô ấy đã đồng ý hiến tế bào tạo máu cho mẹ tôi, đồng thời nói... đứa bé này cô ấy không muốn giữ, CÔ ấy sẽ bỏ đứa bé này đi, và hiến tế bào tạo máu cho mẹ tôi."
Nắm đấm của Phó Hàn Tranh, siết chặt đến nỗi phát ra tiếng răng rắc, đốt ngón tay trở nên trắng bêch.
Mộ Vị Lan là điểm yếu của anh, nhưng hôm nay cái điểm yếu này lại trở thành con dao gắm đâm vào lồng ngực của anh, nếu như Phó Hàn Tranh có là một người bình tĩnh như thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ hoàn toàn mất bình tĩnh.
Chiếc nhẫn anh nắm chặt trong lòng bàn tay kia, dường như đâm vào da thịt của anh, anh cắn chặt rằng, "Tốt nhất là anh hãy cầu nguyện cho tôi sớm tìm thấy tiểu Lan, nếu không thì, có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đồ hết lên đầu của Tổng Yến Trầm anh đấy!” "Được, tôi đợi anh"
Sau khi Phó Hàn Tranh rời đi, Diệp HI đột nhiên nhảy ra từ sau lưng của Tổng Yến Trầm. "Sao trước đây tôi không phát hiện, anh lại thích đóng vai ác như vậy chứ?"
Tống Yến Trầm nhớn mày lên, nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, “Anh ta hại em gái anh phải buồn, anh đương nhiên phải bảo thủ anh ta rồi."
Diệp Hi sụt sịt một tiếng, khinh thường nói: “Anh báo thù như vậy cũng quá là nặng tay rồi, anh không sợ vợ chồng người ta sau khi làm hoà, rồi quay đầu nói anh không tốt à?”
Tống Yến Trầm cong mắt cười, “Em đang nghĩ cho anh đấy à?" “Nghĩ hay lắm, tôi chỉ là đang nghĩ, anh đóng vai ác như vậy, cần thân người khác sau này cũng bảo thủ anh dây
Tổng Yên Trám nhìn chăm chăm cô ấy, nửa đùa, nửa nghiêm túc nói: "Đủa cái gì cũng được, nhưng đừng lấy em ra đùa với anh là được
Vành tại của Diệp Hi nóng lên, trực tiếp trốn tránh ảnh mắt sâu lắng của Tổng Yến Trầm.
Quả là sến rồi. “Vi Lan cũng mang thai rồi, anh sẽ không vẫn đề cô ấy hiến tế bào tạo máu cho bác gái đấy chứ?" "Anh chỉ là trêu đùa Phó Hàn Tranh thôi." Diệp Hi vén miệng lên, tên này đùa cũng hơi quá rồi. “Nhưng anh không nói cho anh ta biết, thì anh ta phải tìm Vi Lan như nào?"
Tổng Yến Trầm vô cùng ung dung nói: “Anh ta sẽ tìm được thôi, giống như anh chắc chắn có tền tìm thấy em vậy."
Diệp Hi có một khoảnh khắc muốn hỏi, nếu như cô ấy trốn tránh cả đời, thì anh ấy có còn bằng lòng đi tìm cô ấy không? Nhưng cuối cùng vẫn là kìm nén trong bụng, nếu như có một ngày anh ấy thực sự không đi tìm cô ấy nữa, thì đối với cả hai bọn họ mà nói, đều là chuyện tot.
Giống như bây giờ, nếu cô ấy đã không bước qua được cái hố tiểu Cần chết, thì càng không thể yên ổn ở bên cạnh anh ấy, chỉ có thể dựa vào cách liên tục làm tổn thương anh ấy, làm ác hoá quan hệ giữa bọn họ, thì mới có thể khiến cho trách nhiệm trong lòng cô ấy đỡ đi được phần nào, cử ở bên cạnh nhau như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Phó Hàn Tranh vừa ra khỏi nhà họ Cổ, liền dặn dò Từ Khôn: “Cho người đi thông bảo tất cả bệnh viện ở Nam thành, ai dám làm phẫu thuật phá thai cho Mộ Vi Lan, thì đừng hòng sống sót!" “Vâng, Boss." "Còn nữa, đi điều tra tất cả bất động sản ở Nam thành của Tổng Yến Trầm.
Mộ Vi Lan có khả năng bị Tống Yến Trầm sắp xếp đến một biệt thự tương đối xa.
Mười phút sau, Từ Khôn liền điều tra được địa chỉ tất cả bất động sản ở Nam thành của Tổng Yên Trầm "Tên Tổng Yến Trầm này, không làm bất động sản, căn nhà này lại ở khắp nơi Nam thành, Boss, nhiều nhà như này, chúng ta không thể lần lượt đi tìm được, như vậy thì phải tìm đến lúc nào chứ
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh, đặt lên trên vùng ngoại ô Bình Sơn, biệt thự Bình Sơn?
Tổng Yến Trầm nói, tiểu Lan thích ăn bưởi ngọt của Bình Sơn? Nhưng theo quan sát của Phó Hàn Tranh, tiểu Lan cũng không phải rất thích ăn bưởi, anh vẫn còn nhớ, lúc đó vì cho cô uống nước ép bưởi để tăng khả năng giữ thai, còn bảo tiểu Đường Đậu lừa cô uống.
Vì vậy, Tổng Yến Trầm đây là đang cố ý ám chỉ điều gì. “Đi thẳng đến biệt thự Binh Sơn."
Biệt thự Bình Sơn.
Trên núi trời tối rất nhanh, Mộ Vi Lan một mình ở trong căn biệt thự rộng lớn như vậy, trên núi một bóng người cũng không có, cô cũng có chút sợ hãi.
Tống Yến Trầm nói ở đây thời tiết rất đẹp, thích hợp cho việc dưỡng thai, tám giờ tối sẽ đến đón cô về nhà họ Cố, nhưng đã bảy rưỡi rồi, mà sao đến cả một bóng xe cũng không thấy đâu chứ? Mộ Vi Lan gọi mấy cuộc điện thoại cho Tổng Yên Trầm, đều là không ai nghe máy,
Trong lòng, dần dần cảm thấy bất an.
Tối nay không lẽ cô sẽ phải qua đêm ở đây sao?
Qua đêm thì không sao, căn biệt thự này, cô cũng kiểm tra ổ khoá rồi, rất đa năng, cũng rất an toàn, nhưng mà một mình cô con gái, ở một nơi heo hút không bóng người như này, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là trong núi quá yên tĩnh, đến buổi tối, gió núi trời đông cứ đập vào cửa sổ, tuy cách âm của biệt thự rất tốt, nhưng Mộ Vĩ Lan có thể nào cũng không ngủ được.
Ngoài cửa sổ, hình như có gì đó đang lay động... Mộ Vi Lan sợ hãi vội vàng chạy lên giường trốn vào trong chăn, toàn thân run lẩy bẩy.
Không biết là ảo giác của cô, hay là thật, cô dường như nghe thấy có sói đang gào rú
Cô ôm chặt lấy chăn, com rúm người lại thành một đồng, vì để động viên bản thân, cô xoa vào bụng, nói với đứa bé ở trong bụng: “Con yêu, con đừng sợ, đợi chút nữa bác con sẽ đến đón chúng ta thôi Mộ Vi Lan nói rối toàn thân lạnh toát, lập tức trùm chăn kín mít.
Tổng Yên Trám rốt cuộc là làm gì, không lẽ là thần mật với Hi Hi rồi quên cho người đến đón cô đấy chứ
Dưới sự bất lực, Mộ Vi Lan gọi điện cho Côn Dã, Còn Dã nghe máy. “Trợ lý Côn, sao các anh không có ai đến đón tôi chứ? Tôi một mình ở biệt thự Bình Sơn, tôi sợ lắm."
Côn Dã sắc mặt không thay đổi nói dối: "Cô chủ cô yên tâm, trên thế giới này chắc chắn không có ma đầu, cô yên tâm đợi thêm chút nữa, đã cho người đi đón cô rồi, đang trên đường đi rồi." “Thật, thật sao? Nhanh một chút có được không? Tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ có thứ gì có lay động...
Côn Dã cong miệng lên, con gái bây giờ sao lại mê tín như vậy chứ.
Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan cuộn mình vào trong chăn, đột nhiên nghe thấy trong góc khuất hình như có tiếng két két, sợ đến mức sắp bật khóc.
Đều tại Phó hàn Tranh Nếu không phải Phó Hàn Tranh thì bây giờ cô đã không mang thai l
Khốn nạn, đã li hồn với cô rồi, mà vẫn làm có to bung!
Nhưng mà bây giờ thực sự rất nhớ anh... nếu như người đàn ông đó ở đây, cô chắc chắc sẽ không so gi het.
Nói đến nói đi, Phó Hàn Tranh chính là để khốn nan!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.