Chương trước
Chương sau
Phó Hàn Tranh lái xe với tốc độc 200km/h trở về nhà họ Phó.
Đã là buổi đêm, trong nhà rất yên tĩnh, không thấy tiểu Đường Đậu và tiểu Hàm chơi đùa, chỉ có ông Phó đang ngồi một mình trên sofa ở phòng khách, dường như là đang đợi anh. Phó Hàn Tranh dáng vẻ thô bạo bước vào trong nhà, đến cả gọi cũng không gọi ông Phó, liền thẳng thắn hỏi: “Bố đưa tiểu Lan đi đâu rồi?"
Ông Phó cầm vào cây gậy, ánh mắt ê chề chăm chú nhìn anh, thấy bộ dạng không có một chút phép tắc gì của anh, ánh mắt ẩn chứa tức giận, “Nhìn bộ dạng bây giờ của con đi! Mộ Vi Lan bây giờ rất an toàn: Con không cần lo lắng!" "Cô ấy ở bên cạnh con cũng rất an toàn cơ mà! BỐ không nói một tiếng liền đưa cô ấy đi, bây giờ bố yên tấm rồi, thái bình rồi! Bố có từng nghĩ trong lòng cô ấy sẽ nghĩ như thế nào không?" phó Hàn Tranh! Con thái độ gì đấy! Bố là bố của con! Vừa bước vào nhà đã hung hăng: Đó vẫn chưa chết đâu đấy! Cái nhà này bố vấn có thể nói gì nghe
Phó Hàn Tranh hít thờ một hơi sâu, toàn vẻ lạnh lùng, anh giờ tay ấn vào lông mày, cực kì ngấm ngầm chịu đựng cơn tức giận và nóng vội trong lồng ngực kia, "Cái nhà này bố có thể nói gì nghe nấy, nhưng bố không nói một lời liền đưa tiểu Lan đi như vậy, bố có thấy hợp lí không? Cô ấy không phải người ngoài, là con dâu của bố đấy! Là mẹ của cháu gái nội bố đấy!" “Hừ”. Ông Phó chống vào gậy đứng lên, lườm anh một cái, "Nửa đêm nửa hôm gọi cái gì mà gọi, tiểu Đường Đậu đang ngủ kia kìa, con muốn làm con bé tỉnh giấc, rồi nghe thấy con ở đây cãi nhau với bố à?"
Phó Hàn Tranh cắn răng, “Con không muốn cãi nhau với bố, bố nói cho con biết đi, tiểu Lan bây giờ đang ở đâu?" “Hừ, nếu như bổ không âm thẩm đưa Mộ Vi Lan đi, thì đổ vô liêm sỉ con sẽ cho bố đưa cô ấy đi sao? Phó Hàn Tranh, đầu óc con bây giờ có thể bình tĩnh lại được không? Nếu như bố không đưa cô ấy đi, thì ngày mai người thím không biết điều kia của con có thể sẽ đem tin xấu mang đi khắp nơi đấy!” Phó Hàn Tranh trước giờ đều không quan tâm đến thể những phóng viên ở ngoài kia sẽ soi mói anh như thế nào, anh bị những phóng viên này và những người không liên quan kề dao lên cổ mà không dám động đây lúc nào thế “Được, con biết bố muốn giữ thể diện, con tác thành bố, nhưng mà, bố phải nói cho con biết tiểu Lan đang ở đâu."
Ông Phó đưa mắt, nhìn tư thể tra cứu đến tận gốc này của anh, bật cười một tiếng, “Phó Hàn Tranh, bây giờ con lại biết đanh đá với bố rồi sao? Bố không nói cho con biết đấy, con muốn như thế nào? Định lật tung hay là thiếu cháy cái nhà này lên? Hay là con muốn báo cảnh sát bắt bố nói bố đã bắt cóc vợ con?" “Nếu bố muốn con làm như vậy, thì con cũng không để bụng đầu. "Con... Sau khi bố nói cho con biết Mộ Vi Lan đang ở đâu, thì con muốn làm gì?” Ông Phó chau mày nhìn anh.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc nhìn ông Phó, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, “Nếu Bắc thành có nhiều người không muốn nhìn thấy chúng con tốt như vậy, vậy thì con sẽ đi tìm cô ấy, sau đó không trở lại nữa. Con không tin đám người đó vẫn có thể chạy ra tận nước ngoài để đánh hơi "Con... con được lắm! Tiểu Đường Đậu thi làm thế nào? Cái nhà này phải làm thế nào? Tập đoàn con cũng không quản rồi có phải không? Con.. con là muốn tức chết bố đây mà!"
Ông Phó giơ gậy lên, muốn đặt lên chân của Phó Hàn Tranh, nhưng cuối cùng vẫn dừng giữa không trung, ngưng lại một hồi lâu, mím chặt môi, cẩm vào cây gậy xoay lưng lại với anh, nói: "Bố sẽ khôgn nói cho con biết Mộ Vi Lan đang ở đâu đâu, còn có một chuyện bố hy vọng con có thể nhớ rõ, bố không hề tàn nhẫn như con nghĩ, vì nhà họ Phó mà đưa Mộ Vi Lan đến nơi con không thể gặp được cô ấy, cô ấy suy cho cùng cũng là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu, khi đứa con đó đi, bố cũng rất khó chịu, nhưng bố... cũng là vì tốt cho các con. Thời gian này, con cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bên phía thím con bố sẽ đi nghe ngóng, đợi vỗ về được thím con, chuyện này cũng có thể cho qua, đến lúc đó hằng đón Mộ Vi Lan về...
Ông Phó vừa dứt lời, Phó Hàn Tranh liền cười khỉnh nói: “Bố không hề tàn nhẫn như thể chỉ là đem hậu quả của mọi chuyện cần phải gánh vác đều đặt trước mặt cô ấy, sau đó bảo cô ấy tự lựa chọn, bố chính là đoán được cô ấy nhất định sẽ vì nhà họ Phú, vì con và tiểu Đường Đậu mà sẽ rời khỏi chốn thị phí này "Bố, con tưởng rằng bố đối với cô ấy chỉ là cứng miệng, trong lòng vẫn là thương cô ấy, con từng nghĩ thim có thể sẽ ép cô ấy, Phó Giai có thể sẽ ép có ấy thả chỉ là chủ hai sẽ ép cô ấy, nhưng con trước giờ chưa từng nghĩ tới, cuối cùng người đuổi tiểu Lan rồi Xa con, là bố"
Ông Phó đang quay lưng lại với anh, cả người bằng cứng đơ.
Ông Phó muốn nói xin lỗi, nhưng lời nói này lại bị nghẹn trong cổ họng, lời nói ra khỏi miệng, lại trở thành: “Bất kể con có trách bố hay không, vì nhà họ Phó bố cũng bắt buộc phải làm như vậy!"
Phó Hàn Tranh ảnh mắt nghiêm nghị, "Trước khi cô ấy đi, sao bố không ép cô ấy kí vào đơn li hôn luôn đi? Như vậy không phải an toàn hơn sao?" “phó Hàn Tranh! Con nói chuyện kiểu gì thế! Bây giờ con cút đi ngay cho bối” “Nếu không phải là muốn biết được tung tích của tiểu Lan từ chỗ bố, bố tưởng rằng con muốn đến đây gặp bố sao?"
Phó Hàn Tranh sài đôi chân dài quay người rời đi, lúc đi đến cửa, anh dừng chân lại, nói: "Đúng rồi, nếu như cuộc đời này con không thể gặp lại Mộ Vi Lan, vậy thì cuộc đời này bố cũng đừng mong sẽ gặp lại con Giọng nói của anh rất bình tĩnh, rất lạnh lùng, rất dứt khoát "Cút! Con tưởng rằng bố muốn nhìn thấy để khốn nạn con sao?" "Vậy đến lúc đó con cũng sẽ đưa tiểu Đường Đậu đi, bố cũng đừng mong sẽ được nhìn thấy tiểu Đường Đậu"
Ông Phó tức giận đến nỗi mặt mày tái mét, ôm vào lồng ngực, "Đồ khốn nạn! Con dám!"
Nhưng ngoài cửa đã không còn giọng nói và bóng lưng của Phó Hàn Tranh nữa, chỉ còn lại tiếng khởi động xe.
Ông Phó chống vào sofa chậm rãi ngồi xuống, nghì ngơi một lúc lâu, đợi đến khi bình tĩnh lại, đột nhiên nghe thấy một giọng sữa véo von. uống nội
Tiểu Đường Đậu mặc một bộ ngủ bằng bông xách theo đôi dép lễ chạy xuống. "Đường Đậu à, sao lại chạy xuống đây thể? Làm chấu tỉnh giấc rồi sao?"
Tiểu Đường Đậu chạy đến, chớp chớp đôi mắt long lanh, chau mày hỏi: “Ông nổi, vừa này cháy nghe thấy giọng của bố, có phải bố về rồi không?" “Không phải đầu, cháu nghe nhắm đấy "Nhưng cháu rõ ràng có nghe thấy mà ông nổi còn nói bố là đồ khốn nạn cơ, ông nội, có phải ông đuổi bố đi rồi không?”
Ông Phá: "Không phải đầu, Đường Đậu ngoan, ông nội đưa cháu lên nhà ngủ."
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay của ông Phó, ông Phó vừa mới bị chọc giận, lúc đứng dậy, cả người chao đảo, tiểu Đường Đậu chau mày lo lắng nhìn ông ấy, “Ông nội, ông sao thế?" "Không sao, chắc là do mệt thôi." "Vậy ông nội, chúng ta đi ngủ thôi." “Đi thôi, lên nhà đi ngủ, cái nhà này, vẫn là Đường Đậu chúng ta thân thiết nhất.”
Tiểu Đường Đậu tò mò hỏi: “Ông nội, nếu như bộ là đổ khốn nạn, vậy ông nội là gì, là đổ khốn nạn lớn sao? Vậy tiểu Đường Đậu có phải sẽ trở thành đồ khôn nạn nhỏ không? Đồ khốn nạn nhỏ nghe không nhạy, ông nội, cháu không muốn làm đồ khốn nạn nhỏ đầu
Đứa bé ngửa khuôn mặt ngây thơ trong sáng lên nhìn về phía ông Phả. Ông Phả có miệng lại, "Làm gì có chuyện đó chứ tiểu Đường Đầu chúng ta là đáng yêu nhất, sao có thể là đổ khốn nạn nhỏ được chứ. Ông nội à, yêu thương Đường Đậu nhất đẩy, máu vào phòng đi ngủ đi
Ông Phó nghĩ thầm, đổ khốn nạn Phó Hàn Tranh này! Có bản lĩnh thì đừng quay lại nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.