Chương trước
Chương sau
Sau khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rời khỏi bệnh viện, Mộ Vi Lan ngồi trên ghế phụ lái, khó chịu không vui. “Hàn Tranh, anh nói xem rốt cuộc em đã đắc tội gì với Giai Giai thế? Sao cô ấy cứ luôn gây khó dễ cho em vậy?”
Mộ Vi Lan nói đến cùng, bằng tuổi với Mộ Vi Lan, đều là con gái, Phó Giai đi đến đâu cùng tìm cô để nhằm vào cô, trong lòng cô đương nhiên là không dễ chịu. “Giai Giai được thím anh nuông chiều từ nhỏ, cộng thêm cả Giai Giai từ nhỏ đã sống oẻ nước ngoài, vì thể tính tình rất nóng nảy, nhưng mà em cũng không cần để ý, con bé có thích em hay không, em cũng không cần phải để tâm.
Mộ Vi Lan bĩu môi, “Em vốn dĩ là không quan tâm cô ấy có thích em hay không.”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, cười nhẹ một cái, chìa một tay ra, xoa lấy bàn tay nhỏ của cô.
Mộ Vi Lan xoa bụng dưới, nói: “Dạo này em cảm giác sức khoẻ của em tốt lên rất nhiều, em nghĩ, chỉ cần chúng ta sau này chú ý một chút, chắc chắn có thể bình an sinh ra đứa bé.”
Dạo này tâm trạng cô rất tốt, Phó Hàn Tranh lại cứ chăm bằm cô giống như một con lợn nhỏ, dinh dưỡng của cô ăn, cũng không có gì khó ăn, phần eo cũng có nhiều thịt hơn một chút. “Mấy hôm nữa chúng ta đi siêu âm nhé.” "Um."
Khi bác sĩ vào làm kiểm tra cho Phó Chính Huy, Phó Chính Huy hỏi: “Bác sĩ, tình hình của tôi rốt cuộc là như thế nào?” “Ông Phó, ông đừng đè nặng tâm lí, cơ tim nếu như được tĩnh dưỡng tốt.
Lời của bác sĩ, vẫn chưa nói xong, Phó Chính Huy liền ngắt lời, "Bác sĩ, anh không cần ui ủi tôi, sức khoẻ của tôi, tôi tự biết. Căn bệnh này của tôi bị rất nhiều năm rồi, có nghiêm trọng hay không trong lòng tôi rất rõ.”
Bác sĩ gật gật đầu, đành phải nói thật: “Ông Phó, căn bệnh này của ông, quả thực không hề hẹ, có phải trước đây ông đã thường xuyên ngất xỉu rồi không?”
Phó Chính Huy gật gật đầu, “Bác sĩ, anh nói thật cho tôi biết đi, tôi còn có thể sống bao lâu nữa?" “Cái này... ông Phó, cái này thực sự không tốt nói, nếu như ông điều dưỡng tốt, có sống thêm mười năm nữa cũng được, nhưng chứng bệnh nhồi máu cơ tim này, thì sợ phải chịu kích thích, chỉ cần có một lần không cấp cứu kịp thời, thì rất dễ... Tôi kiến nghị ông, vẫn nến ở bệnh viện thì tốt hơn.
Sau khi bác sĩ đi, Phó Chính Huy liền gọi điện thoại cho trợ lý. “Buổi chiều tôi muốn gặp mặt luật sự Từ, bảo luật sư Từ đến bệnh viện tìm tôi." “Vâng, chủ tịch.
Nếu như ông ấy thực sự không sống được lâu nữa, vậy có một số chuyện, cũng nên làm rồi.
Con gái của ông ấy và Lam Tịnh, xuất hiện vào lúc này, có lẽ là do ông trời đã định trước, bao nhiêu năm nay, ông ấy vẫn luôn bận lòng đến đứa con ông ấy tưởng là đã mất với Lam Tịnh năm đó, bây giờ, Mộ Vi Lan xuất hiện, vừa vặn được như ý nguyện của ông ấy. “Chủ tịch, ông chắc chắn muốn đem một nửa số tài sản cho một người ngoài chứ?" “Tôi chắc chắn, một nửa cho Triệu Nhàn vợ tôi, còn một nửa cho Mộ Vi Lan.
Luật sư Từ không hiểu, “Chủ tịch, tôi thực sự không hiểu. “Luật sư Từ, anh đừng hỏi tại sao nữa, chuyện này tôi đã tự quyết định. Đợi đến khi tôi đi, anh nhất định phải giúp Mộ Vi Lan bảo vệ một nửa số tài sản này."
Ông ấy nợ Lam Tịnh và đứa con này quá nhiều, cuộc đời này, ông ấy không thể cho cô tình yêu thương của một người bố, cũng chỉ có thể lấy một chút vật chất này, để bù đắp cho cô.
Luật sư Từ gật gật đầu, "Chủ tịch, ông cứ yên tâm, chuyện ông gửi gắm, tôi chắc chắn làm được.
Bên ngoài phòng bệnh, Phó Giai chỉ là đi vào phòng vệ sinh, vừa quay lại, thì nghe thấy cuộc trò chuyện của bố và luật sư Từ.
Bố vậy mà lại muốn đen một nửa số tài sản cho Mộ Vi Lan!
Mộ Vi Lan dựa vào cái gì chứ! Mộ Vi Lan không mang họ Phó, dựa vào cái gì mà được cầm một nửa tài sản của bố chứ!
Phó Giai siết chặt nắm đấm, trên mặt đầy vẻ đố kỵ và oán hận.
Cô ta mới là con gái ruột của bố, nhưng bố... còn đối tốt với Mộ Vi Lan hơn là với cô ta!
Cô ta và mẹ hai người, mới được cầm một nửa số tài sản, nhưng một mình Mộ Vi Lan đã chiếm một nửa rồi! ***
Trong quán bar phong cách truyền thống, Phó Giai mặc một bộ váy bó sát màu đen, trang điểm loè loẹt, ngồi bên cạnh quầy bar, uống hết cốc này đến cốc khác. Trong đầu, trong lòng, toàn là không phục và đố kỵ.
Một người đàn ông đi đến, trên tay cầm một cốc rượu, trêu ghẹo cô ta: “Người đẹp, một người xinh đẹp như này lại uống rượu một mình à? Không có ai uống cùng cô sao? Tôi uống cùng cô nhé?”
Bàn tay to dơ bẩn của người đàn ông, đặt lên trên đôi vai trần trụi của cô ta.
Phó Giai nhìn chằm chằm vào bàn tay thô lỗ đó, lạnh lùng nói: “Cút!”
Người đàn ông lại cũng không hề không biết điều đến thế, hậm hực một tiếng, rồi cầm cốc rượu rời đi.
Những người đàn ông này, không có một ai có thể sánh được với Phó Hàn Tranh, cô ta từ nhỏ đã yêu quý Phó Hàn Tranh, cảm thấy Phó Hàn Tranh không có gì là không thể làm, Phó Hàn Tranh giống như một vị thần ở trên cao, chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì chắc chắn có thể làm được.
Nhưng tại sao một người đàn ông giỏi như vậy, cũng đem lòng yêu người phụ nữ bất tài như Mộ Vi Lan kia chứ...
Phó Giai có chút say, nắm bò ra quầy bar, nước mắt cũng tuôn ra.
Anh trai là như vậy, bố cũng là như vậy, tất cả bọn họ đều hướng về Mộ Vi Lan! Nhưng Mộ Vi Lan dựa vào cái gì chứ! “Dựa vào cái gì! Rốt cuộc dựa vào cái gì con mới là con gái của bố mà... dựa vào cái gi..."
Phó Giai vô ý thức nằm bò ra quầy bar rên rỉ.
Một người đàn ông đi đến, gọi cô ta một tiếng, “Người đẹp, uống say rồi à?"
Phó Giai không phản ứng gì.
Người đàn ông mặt u ám cười một cái, rồi đỡ Phó Giai dậy, người đàn ông đang đỡ lấy cô ta ở trước mặt này, dần dần biến thành hình dáng của Phó Hàn Tranh. Phó Giai sà vào trong lòng anh ta, hai cánh tay vòng qua cổ của anh ta, “Anh, em đau đầu... đau lắm."
Người đàn ông thô tục cười một cái, “Người đẹp, gọi anh trai gọi đến nỗi khiến tôi có phản ứng rồi đây này, đợi chút nữa cho cô gọi anh trai gọi cho đủ thì thôi!”
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Giai người không ra người, ma không ra ma chạy về nhà. Vừa vào cửa, thì bị Triệu Nhàn gọi lại. "Giai Giai, tối qua con đi đâu vậy?”
Phó Giai đơ ra đó, nhất thời hoảng sợ, “Mẹ mẹ...
Triệu Nhàn nhìn vào bộ váy hở vai của cô ta, chau mày nói: “Có phải con đến quán bar uống rượu không? Cả người toàn mùi rượu!” "Mẹ... tâm trạng con không được tốt nên con đến quán bar uống chút rượu.
Triệu Nhàn than thở một tiếng, rồi ôm cô ta, vỗ vào vai của cô ta, sâu xa nói: "Mẹ biết, con vì chuyện của Mộ Vi Lan, tâm trạng rất không tốt, nhưng con đi cả đêm không về, điện thoại cũng không gọi được, con có biết mẹ lo lắng như thế nào không? Sau này đừng như vậy nữa."
Phó Giai ra sức gật đầu, giọng nói có chút khàn, “Mẹ, sau này con sẽ không như vậy nữa." "Ừm, mau lên nhà tắm rửa, rồi thay quần áo đi, mẹ nấu cháo cho con rồi, tắm xong thì xuống ăn.
Phó Giai vội vàng chạy lên tầng, đi vào phòng của mình.
Vào trong phòng tắm, cô ta đứng dưới vòi hoa sen, vặn nước nóng nhất, rội xuống khắp cơ thể.
Trên là da trắng tinh, toàn là vết dơ bẩn bầm tím.
Cô ta rơi nước mắt, ra sức lau đi.
Tức giận, đau khổ, buồn bã... tâm trạng vô cùng tồi tệ, tất cả chồng chất lên nhau.
Đều là vì Mộ Vi Lan, đều là vì Mộ Vi Lan! Là Mộ Vi Lan đã huỷ hoại cô ta!
Sự trong trắng của cô ta, sự kiêu ngạo của cô ta, sự tôn nghiêm của cô ta, đều do Mộ Vi Lan phá hỏng
Cô ta khó chịu, cũng sẽ khiến cho Mộ Vi Lan khó chịu!
Dựa vào cái gì lúc này cô ta như đang ở địa ngục, Mộ Vi Lan lại hưởng thụ hạnh phúc và chiều chuộng trong vòng tay của anh trai, cô ta nhất định sẽ cho Mộ Vi Lan phải trả giá!
Phó Giai ôm mặt, nhân cơ hội tiếng nước chảy của vòi hoa sen, khóc to thành tiếng, ngón tay của cô ta, ra sức cấu vào trong làn da mềm mại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.