Chương trước
Chương sau
Mộ Vi Lan nghiêm túc nói với Lục Hỉ Bảo: “Phó Hàn Tranh có một cô em gái họ, là con gái của nhà chú hai anh ấy, em gái họ anh ấy hình như từ nhỏ đã rất bám lấy anh ấy, cũng rất yêu quý anh ấy, hình như đối với mình cực kì có thành kiến." “Có phải là cậu vô ý đắc tối với cô ta không?”
Mộ Vi Lan nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra cô đã đắc tội với Phó Giai khi nào, “Mình với cô ta chỉ mới tiếp xúc một hai lần, lần nào mình cũng hết sức nhiệt tình, cô ta cực kì không thích mình, tuy mình và cô ta sau này cũng sẽ không thường xuyên gặp mặt, nhưng luôn cảm thấy, thân làm vợ của. ngôn tình hoàn
Phó Hàn Tranh, tốt nhất vẫn là nên có quan hệ tốt với họ hàng thân thích của anh ấy thì hơn." “Cậu nói cũng đúng, nhưng mà nghe cậu nói như vậy, kết hôn thực sự phiền phức quá đi, mình không muốn kết hôn đâu.”
Mộ Vi Lan nhìn vào màn hình, cười hì hì, “Cậu thực sự không định kết hôn sao? Mẹ cậu không giục cậu à?” “Ôi trời, đừng nhắc đến nữa, mẹ mình vừa còn gọi điện thoại cho mình đây, bảo mình dẫn Trì Quân vẻ nhà ăn cơm, nhưng mình với Trì Quân đã chia tay rồi, còn không biết nên nói với mẹ mình thế nào, mẹ mình chắc chắn sẽ trách mình làm không tốt, thật là phiền phức."
Người đầu tiên mà Mộ Vi Lan nghĩ đến chính là Giang Thanh Việt, rất kì lạ, người có liên quan với Lục Hỉ Bảo, cô luôn nghĩ đến Giang Thanh Việt đầu tiên. “Hay là... cậu để Giang Thanh Việt cùng cậu về nhà, nếu như mẹ cậu gặp Giang Thanh Việt, nói không chừng sẽ rất vui, rồi quên luôn chuyện của cậu và Trì Quân luôn. “Trời ơi... dẫn Giang Thanh Việt về nhà, mình sợ là chê mình sống quá lâu rồi, vẫn là thôi vậy, mình cũng không muốn gây phiền phức cho bản thân.
Cùng Lục Hỉ Bảo trò chuyện một hồi, sau đó cô dựa lên chiếc gối mềm mại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cô cảm giác có người rút điện thoại trong tay cô ra, nhẹ nhàng tỉnh dậy, vừa mở mắt, thì nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Phó Hàn Tranh. "Sao em cứ cầm điện thoại ngủ thế.”
Phó Hàn Tranh vừa đắp lại chăn cho cô, vừa dịu dàng phê bình.
Mộ Vi Lan đổi sang tư thế thoải mái hơn, giọng khàn lẩm bẩm nói: “Nói chuyện với Hỉ Bảo một lúc liền ngủ thiếp đi, anh vừa mới về à?" "Um." “Chú hai sao rồi, đã tỉnh chưa?”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh nói: “Tỉnh rồi, bác sĩ nói không sao rồi."
Mộ Vi Lan gật gật đầu, có chút buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được nữa, liền ngáp một cái rồi hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?” “Sắp mười giờ rồi.”
Khi Phó Hàn Tranh cong lưng nhìn về phía cô, Mộ Vi Lan liền chìa tay ra, ôm vòng qua cổ của anh, “Anh cứ ở bên cạnh Phó Giai sao?”
Phó Hàn Tranh hơi hơi đơ ra, nhếch môi nhìn vào khuôn mặt ngủ say đến nỗi in cả vết đỏ của cô, ngón tay dài nắn nắn, “Em ghen à?”
Mộ Vi Lan áp sát vào trong lòng anh, lẩm bẩm nói: “Không biết có phải do em nghĩ nhiều không, nhưng em cứ cảm thấy tình cảm của Phó Giai đối với anh rất không bình thường, cô ấy hình như luôn cho rằng, là em cướp anh khỏi tay của cô ấy.
Trong lời nói của cô, còn có chút tủi thân. Phó Hàn Tranh ôm vào eo của cô, hôn lên vành tai cô, nói: “Đừng quan tâm đến cô ấy
Mộ Vi Lan cong môi lên.
Người Phó Hàn Tranh thương nhất, từ đầu đến cuối là vợ.
Mộ Vi Lan cà vào trong lồng ngực anh, nói: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đến bệnh viện thăm chủ hai nhé." “Được."
Ngày hôm sau, Mộ Vi Lan hầm một nồi canh cá trích, rồi cùng Phó Hàn Tranh đến bệnh viện thăm Phó Chính Huy. viện.
Triệu Nhàn và Phó Giai đều đang ở bệnh
Phó Hàn Tranh Mộ Vi Lan vừa bước vào phòng bệnh, ánh mắt của Phó Chính Huy, liền đặt lên người bọn họ, cười nói: “Hàn Tranh, Vi Lan, các cháu đến rồi đấy à.”
Phó Hàn Tranh hỏi: "Chú hai, chúng cháu đến thăm chú, hôm nay cảm thấy vẫn ổn chứ?" “Chú đã không sao rồi.”
Phó Hàn Tranh đem bát giữ nhiệt đang cầm trong tay đặt lên trên kệ tủ bên cạnh giường bệnh, nói: “Chú hai, đây là canh cá trích của tiểu Lan làm, nhân lúc còn nóng chú ăn một chút nhé?"
Phó Chính Huy vừa nghe xong, ánh mắt cảm động nhìn sang Mộ Vi Lan, “Cháu đang mang thai, mà vẫn còn dậy sớm để hầm canh cá trích cho chủ, thật là làm khó cháu rồi.”
Đứa con này, tâm địa lương thiện hiếu thuận, tính cách còn tốt hơn nhiều so với Giai Giai được chiều chuộng từ bé, quả nhiên rất giống với tính cách ấm áp của Lam Tịnh.
Chỉ là, nếu như đứa con này biết, ông ấy là bố ruột của cô... thì sau này có hận ông ấy không?
Bây giờ cô đã có một gia đình mỹ mãn, thậm chí còn có con với cháu trai của ông ấy, nếu như thân phận của cô bại lộ, đây chi dù là đối với nhà họ Phó, hay là đối với bản thân bọn họ mà nói, cũng là một tin rất xấu.
Triệu Nhàn nói đúng, chi bằng cứ để chuyện này, nằm trong bụng của ông ấy đi. Triệu Nhàn nhìn thấy ánh mắt nhìn Mộ Vi
Lan của Phó Chính Huy, bất giác chau mày lại. Ông ấy thích con gái của Lam Tịnh đến thế sao? “Giai Giai, con cũng chưa ăn sáng, bố con một mình ăn không hết số canh cá này đâu, con ăn cùng bố con đi, dù sao cũng là lòng tốt của chị dâu con.
Phó Giai chau mày, không tình nguyện, "Mẹ, con không thích ăn canh cá trích!”
Đặc biệt là không thích ăn canh cá trích của Mộ Vi Lan làm! Ai mà biết trong canh này có thuốc độc hay không chứ!
Nhưng Triệu Nhàn thái độ rất cứng rắn, “Tấm lòng của chị dâu con, sao con có thể lãng phí được chứ?"
Thấy Triệu Nhàn sắc mặt không tốt, Phó Giai cắn môi, lấy một bát đưa cho Phó Chính Huy, rồi tự lấy cho mình một bát.
Phó Giai uống một ngụm, lập tức nôn ra, giống như là ăn phải thứ gì đen tối vậy, cả khuôn mặt đều co rúm lại. “Đây là canh cá trích gì vậy chứ! Mặn chết mất thôi! Bố con bị cao huyết áp không thể ăn đồ mặn như này được!"
Nói xong, liền vứt cái bát trong tay của mình vào trong thùng rác.
Mộ Vi Lan chau mày, nói: “Nhưng chị không cho muối vào mà, chị thử rồi, mùi vị rất bình thường mà.”
Phó Giai lườm cô, “Ai mà biết chị có ý đồ gì chứ!”
Sau đó, nói với Phó Chính Huy: “Bố, bố đừng uống nữa! Con đi mua đồ ăn sáng khác cho bối”
Phó Chính Huy lại chau mày khuyên bảo nói: “Giai Giai, không được vô lễ như vậy, món canh này bố uống rồi, mùi vị rất ngon, con gây khó dễ cho chị dâu con như vậy, có vui không?” “Bố! Sao bố lại nói giúp chị ấy chứ, con mới là con gái của bố mà!”
Phó Giai giận dữ xông ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Nhàn tâm trạng cũng không tốt, lạnh lùng nói: “Tôi đi xem Giai Giai.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người.
Phó Chính Huy cười nói với Mộ Vi Lan: “Giai Giai không hiểu chuyện, cháu đừng tính toán với nó.” “Chú hai, cháu không để tâm đầu, nếu như chú thấy món canh cá trích này ngon, thì hãy uống nhiều một chút.
Phó Chính Huy mỉm cười, "Được."
Một bên khác, sau khi Phó Giai chạy ra khỏi bệnh viện, liền bị Triệu Nhàn đuổi theo.
Phó Giai cắn răng tức giận nói: "Mẹ, sao bây giờ bố lại đứng về phía Mộ Vi Lan kia chứ, anh yêu chiều chị ta thì thôi, bây giờ bố cũng bắt đầu đứng về phía chị ta nữa!”
Triệu Nhàn mím môi an ủi nói: “Giai Giai, con mới là con gái ruột của bố con, người bố con thương nhất từ đầu đến cuối là con, có điều con phải thông minh một chút, đừng cứ nói Mộ Vi Lan không tốt trước mặt bố con." "Nhưng mà con... nhưng mà con không chịu được! Con chỉ là nhìn không quen bộ dạng nịnh hót bố của chị ta mà thôi! Chị ta cũng không phải là con gái của bố, mà bố cứ tính toán như thế làm gì chứ!"
Ánh mắt của Triệu Nhàn bỗng ngưng lại, “Không thể nói như vậy được, cô ta suy cho cùng cũng là vợ của anh trai con, cô ta muốn tạo quan hệ thân thiết với bố con, cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là, con sau này, tuyệt đối đừng nói cô ta không tốt trước mặt của bố con nữa. “Hừ, con cứ nói, con nói rồi bố con có thể làm gì con chứ? Mộ Vi Lan lại không phải họ Phó, lẽ nào con vẫn phải nhường nhịn chị ta sao?” "Cô ta quả thực không phải họ Phó, nhưng con cũng nên chú ý cách nói chuyện, đừng chọc giận bố con, biết chưa?"
Phó Giai cắn môi, không nói gì thêm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.