Lúc sắp đi, tiểu Đường Đậu làm ầm ĩ cũng muốn đi thăm ông chủ, nhưng bị Phó Chính Viễn ngăn cản. “Bệnh viện nhiều vi khuẩn, ông chủ con cũng không biết đã tỉnh chưa, đợi ông chú con tỉnh, ông nội sẽ đưa con đi thăm, cháu gái ngoan, có được không?"
Tiểu Đường Đậu chu miệng nhỏ ra, “Vậy được thôi.”
Mộ Vi Lan xoa đầu của tiểu Đường Đậu, “Đường Đậu thật là ngoan.”
Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đi bệnh viện, Mộ Vi Lan chau mày nói: “Thật kì lạ, buổi sáng chủ hai đến thăm chúng ta vẫn còn khoẻ cơ mà nhỉ, sao đột nhiên lại ngất xỉu không biết?"
Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nói: “Chú hai vẫn luôn có bệnh đau tim, có là lại tái phát rồi.” “Hy vọng chú hai không sao.”
Mộ Vi Lan hi vọng, kì lạ, cô đối với Phó Chính Huy luôn có cảm giác thân thiết.
Phó Chính Viễn vẫn sẽ cho cô có cảm giác của một phụ huynh nghiêm khắc, Phó Chính Huy tuy cũng là phụ huynh, nhưng vào lần đầu tiên Mộ Vi Lan gặp Phó Chính Huy, liền có cảm giác Phó Chính Huy và cô rất hợp nhau.
Đến bệnh viện, Triệu Nhàn và Phó Giai đang ngồi ở hàng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, hai mẹ con ôm lấy nhau, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Phó Hàn Tranh vừa đến, Phó Giai liền đứng dậy, chạy đến sà vào trong lòng của Phó Hàn Tranh. “Anh... bố em đột nhiên ngất xỉu! Anh nói xem ông ấy có sao không! Em sợ lắm... Phó Hàn Tranh xoa vào sau đầu cô ta, an ủi với cô ta: "Có anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609427/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.