Mấy hôm nay, Phó Hàn Tranh đi làm, Mộ Vi Lan một mình ở nhà rảnh rỗi, nên thường xuyên mang canh bổ đến bệnh viện thăm Phó Chính Huy.
Phó Chính Huy vẻ mặt nhân hậu nhìn cô nói: “Cháu thật là một người con ngoan, mấy ngày chủ ở viện, Giai Giai chẳng thấy bóng dáng đâu, làm khó cho cháu rồi, thường xuyên đến thăm chú, còn mang canh cho chú nữa. Vi Lan, cảm ơn cháu nhé."
Mộ Vi Lan mỉm cười, nói: “Cháu chỉ là thay Phó Hàn Tranh hiếu thuận với chút thôi, việc nên làm mà. Hơn nữa một mình cháu ở nhà cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm, nên liền đến thăm chú.
Phó Chính Huy nhìn ra thời tiết ở bên ngoài, nói: "Vi Lan à, cháu đỡ chú đi ra ngoài tản bộ, sưởi nắng chút đi.” “Được ạ.
Phó Chính Huy mặc quần áo bệnh nhân xuống giường, Mộ Vi Lan đỡ ông ấy, đi đến vườn hoa phía sau bệnh viện, rồi chậm rãi tản bộ.
Phó Chính Huy cứ có lời giấu trong lòng muốn hỏi cô, nhìn cô, hỏi thăm dò: “Bố cháu, chắc đối xử rất tốt với cháu và mẹ cháu nhỉ?”
Mộ Vi Lan cười gật đầu, “Ừm, bố cháu đối xử cực kì tốt với cháu và mẹ, nhưng mẹ cháu đi quá sớm, tuy bố cháu sau đó lại lấy người khác, nhưng ông ấy rất yêu cháu. Có điều ba năm trước, bố cháu cũng đi rồi...
Nói đến đây, trên khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên vẻ buồn tẻ và thương cảm.
Phó Chính Huy than thở gật gật đầu, lại an ủi nói: “Con người sống chết có số, đừng quá đau lòng, cháu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609430/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.