Mặc dù Mộ Vi Lan đang rất đau buồn, nhưng cô không ngu ngốc. Mặc dù bề ngoài Phó Chính Viễn nói là vì cô, nhưng cô biết, Phó Chính Viễn vẫn nghi ngờ cô.
Nhưng mà, cô cũng không muốn quay về nhà họ Phó, cũng không muốn nhìn thấy Hướng Nam Tây. Bây giờ cô chỉ muốn quay về nơi thuộc về cô và Hàn Tranh, tự nhốt mình lại, cuộn mình trong góc và tự gặm nhấm
nỗi đau.
Sau khi từ bệnh viện trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Lục Hỉ Bảo không yên tâm, cô cũng đi theo về
biệt thự
“Vi Lan, mấy ngày nay mình ngủ cùng cậu đi, mìnhsợ Hướng Nam Tây và người em ác độc của cậu sẽ đến nhà bắt nạt cậu!"
Mộ Vi Lan nói: "Vẫn còn dì Lan ở nhà, câu không cần phải lo lắng cho mình đầu"
“Cậu như thế này, mình có thể không lo lắng sao? Quyết định như vậy đi, mình ở cùng cậu vài ngày, đợi tâm trạng cậu ổn định, mình sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Di Lan mim cười nói: “Cô chủ, cô Lục đã muốn ở lại thì cô để cô ấy ở lại đi. Dù sao mối quan hệ của hai người cũng rất tốt, buổi tối tâm sự cùng cô ấy có thể sẽ khiến tâm trạng của cô dễ chịu hơn.
Mộ Vi Lan không từ chối nữa, nhưng cô chỉ nói vài câu, cũng không nói nhiều với Lục Hì Bảo. Lục Hi Bảo nói rất nhiều, Mộ Vi Lan mới hờ hững đáp lại một câu.
Mặc dù mấy hôm nay cô không khóc, cũng không hay nhắc đến Phó Hàn Tranh nữa, nhưng cả người cô dường như bị lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609401/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.