Đến bệnh viện, Mộ Vì Lan được đẩy vào trong phòng bệnh.
Lục Hi Bảo kéo tay áo của Giang Thanh Việt, lo lắng nói: "Sư phụ, anh nhất định phải để họ bảo vệ
đứa con của Vi Lan đấy!"
Giang Thanh Việt liếc nhìn bàn tay của Lục Hi Bảo, lạnh mặt nói: “Trốn tránh tôi bao nhiêu ngày, bây giờ chịu gặp tôi rồi à?"
Bàn tay của Lục Hi Bảo vô thức buông xuống. Khi ngón tay cuối cùng chuẩn bị rời khỏi tay áo của Giang Thanh Việt, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại đưa lên xoa đầu cô và nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi vào trong xem thế nào, ngoan ngoãn ở đây đợi đi."
"Oh."
Lục Hì Bảo nhìn tấm lưng rắn chắc của Giang Thanh Việt, cô cảm thấy nhẹ nhõm hút.Có Giang Diêm Vương ở đây, Vì Lan và đứa bé chắc chắn sẽ không sao đâu!
Lục Hì Bảo quay đầu nhìn về phía Hướng Nam Tây, cau mày nói: "Cô Hưởng, cô là chị dâu của Vị Lan, tại sao cô lại đẩy Vi Lan chứ? Cô không biết Vi Lan đang mang thai sao? Ngộ nhớ đứa bé.
Hướng Nam Tây cười lạnh nói: "Cô Lục, cô đừng nói linh tinh. Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đẩy Mộ Vi Lan rồi hả? Rõ ràng là Mộ Vi Lan tự mình ngã xuống, định đồ vạ cũng phải có bằng chứng chứ
“Cô! Rõ ràng là cô ra tay đánh Vi Lan mới khiến Vi Lan bi ngā!"
Ông Phó chống gật đứng đó, cau mày quát lên: "Đủ rồi!"
Hưởng Nam Tây cắn môi nói: “Bố, bố cũng đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609400/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.