Mộ Vi Lan nhìn chăm chăm chiếc bánh trên nền đất, đôi mắt cô không chớp, có chút đờ đẫn
Hướng Nam Tây thấy cô không có phản ứng gì, cô ta lại đồ hết số đồ ăn cô nấu vào trong thùng rác.
“Mộ Vi Lan! Tôi nói cho cô biết: Hàn Tranh cũng không thể ăn được những thứ này! Cô chính là sao chổi! Từ sau khi cô vào nhà họ Phó, Hàn Tranh luôn xảy ra chuyện "
Mộ Vi Lan ngồi đó, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Hướng Nam Tây nhìn cô chằm chằm: "Sao không nói nữa? Ngầm thừa nhận rồi à?"
Tiếng động ngoài phòng khách đã thu hút sự chủ ý của ông Phó.
"Hai người đang tranh cãi gì thế?"
Hướng Nam Tây giật mình: “Bố
“Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm đang vẽ tranh trong phòng. Hai người cãi nhau ầm ĩ như vậy là muốnđể bọn trẻ tới đây phải không? Máy ngày nay ta đã đủ phiền lắm rồi, hai người không thể hòa hợp được sao?".
Hướng Nam Tây cắn môi nói: “Bố, con xin lỗi con chỉ là...còn cảm thấy Hàn Tranh ra đi quá lãng phí rồi.
"Nam Tây, ta biết con không thích Vi Lan. Nhưng dù sao con bé cũng là vợ của Hàn Tranh, con và con bé đều giống nhau, là con dâu của nhà họ Phó. Lúc này nếu hai con không đoàn kết, người ngoài sẽ nói như thế nào đây?"
Hướng Nam Tây cúi đầu, không nói thêm gì. Ông Phó gọi dì Lan đến dọn dẹp, sau đó kêu di
Lan đưa Mộ Vi Lan lên lầu nghỉ ngơi. Mộ Vi Lan rất bình lặng, so với việc hai ngày trước cô mất kiểm soát, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609399/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.