Kiều An suy nghĩ một lúc lâu, cô ta mà ra nước ngoài, mọi
chuyện còn có ý nghĩa gì nữa.
Dù sao đều đợi lâu như vậy, lại đợi thêm mấy năm cũng không
sao.
“Được, cứ làm theo lời cô nói đi”
Nghe nói phải về nhà, Niên Niên gào khóc, nắm lấy áo Hy
Nguyệt không chịu buông ra: “Không muốn... Về nhà... Muốn...
Ở với bác gái”
Ở nơi này có đồ ăn ngon, có anh trai chị gái cùng chơi đùa, tốt
hơn ở nhà nhiều.
Hy Nguyệt bế cậu bé lên: “Bác gái đưa cháu trở về, có được
không? Đợi bác gái từ thành phố Tinh Không trở về, lại đón cháu
tới chơi”
Cô và Kiều An cùng đưa Niên Niên trở về, trong lòng cô ngủ
thiếp đi, bàn tay nhỏ vẫn năm lấy áo cô. Nhìn đứa bé, trong lòng
cô có chút sầu lo, lúc trước, sở dĩ Kiều An sinh đứa bé, chính là
vì trói buộc Lục Lãnh Phong.
Ở trong lòng cô ta, Niên Niên thay vì nói là một đứa bé, chẳng
bằng nói là một công cụ lợi dụng.
Nhỡ đâu cô ta biết rõ chân tướng, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành
động quá khích, đến lúc đó người bị hại đầu tiên chắc chăn là
đứa bé.
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp giấu diếm chuyện này, có thể
giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Hôm nay, cô và Lục Lãnh Phong cùng với Lục Sênh Hạ đến
thành phố Tinh Không, mừng thọ bà cụ Đỗ.
Lục Lãnh Phong vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352943/chuong-2271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.