Chương trước
Chương sau
“Mẹ không nói linh tinh, Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai là

cậu và mợ của con, đám người xấu nhà họ Lục không cho mẹ

sinh con trai, cho nên mẹ lén sinh ra, mẹ có con trai làm chỗ dựa

vững chắc, nhà họ Lục đừng hi vọng đuổi được mẹ đi”"

Đối với một người sinh sống trong gia đình tư tưởng lạc hậu,

trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cho rằng con trai là chỗ dựa lớn

nhất, chỉ cần sinh con trai thì có thể đạt được mọi thứ.

Tư Mã Ngọc Thanh bị lời nói của cô ta dọa sợ, chạy tới phía sau

Hy Nguyệt ẩn nấp: “Chị gái xinh đẹp, có phải là cô nổi điên, đang

nói linh tinh hay không?”

Hy Nguyệt vỗ bả vai cậu bé: “Các em đi vào trước đi, chị ở đây

cho.”

Cô bảo Khải Liên dẫn bọn nhỏ đi vào trong.

Tư Mã Ngọc Như vỗ cửa kính xe kêu to: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ,

mẹ là mẹ ruột của hai đứa đấy, hai con nhanh đi vào nói với bà

cụ, mẹ muốn gặp bà ta, nếu hôm nay không gặp được bà ta, mẹ

sẽ chết ở đây, khiến tất cả người nhà họ Lục gặp xui xẻo”

Hy Nguyệt liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, bảo vệ tiến lên tóm lấy cô

ta.

“Tư Mã Ngọc Như, cô đã một đống tuổi rồi, giống như bà điên

cãi nhau ở đây, không thấy mất mặt à?”

“Các người liên hợp lại với nhau hãm hại tôi, thiết kế tôi, làm hại

Lục Vinh Hàn tình bạc nghĩa với tôi. Hôm nay. không cho tôi một

câu trả lời hài lòng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua” Tư Mã Ngọc

Như gần như là hét ầm lên. “Những chuyện tự tìm đường chết

này, tôi đều đã lưu vào hồ sơ, có muốn tôi lấy ra thanh toán với

cô từng chuyện một hay không?” Hy Nguyệt khịt mũi cười, đây

gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.

Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, cô ta sắp. ngất

đi vì tức, tức điên, tế bào toàn thân đều sắp nổ mạnh.

“Hy Nguyệt, đều tại con tiện nhân cô làm hại, cô đúng là âm

hiểm độc ác, tâm cơ sâu nặng, lừa dối tất cả mọi người”

Hy Nguyệt thở dài: “Cô đã một đống tuổi, nửa thân thể đã xuống

mồ, sao còn không nhìn thấu như vậy. Số mà đã

có ắt làm nên, số mà không có cầu xin làm gì. Thứ không thuộc

về cô, cho dù cô tranh giành, cướp đoạt như thế nào, đều không

chiếm được. Tính toán cẩn thận tới mấy, lầm lỡ một cái là mất đi

tính mạng, cuối cùng cô sẽ làm hại chính cô”

Tư Mã Ngọc Như không nghĩ như vậy, nếu không có con tiện

nhân này gây khó dễ từ trong, mọi chuyện đã có thể tiến hành

thuận lợi dựa theo kế hoạch của cô ta.

“Hy Nguyệt, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, vì sao cô không

chết đi, còn sống rất tốt, tôi phải nguyền rủa cô, mỗi ngày đều

nguyền rủa cô, nguyền rủa cô chết không được tử tế”

Hy Nguyệt cười giêu cợt: “Thiên Đạo luân hồi, ông trời bỏ qua cho

người nào? Người đang làm, trời đang nhìn, cô đã làm chuyện gì,

ông trời nhất định biết rất rõ, người nào đáng chết, ông ấy cũng

nhất định biết rõ, một người đều không bỏ qua”

Tư Mã Ngọc Như chưa bao giờ cảm thấy mình sai.

Cô ta đang tranh thủ cho tương lai của mình, muốn thay đổi vận

mệnh của mình.

Cho dù đùa giỡn một số thủ đoạn, vậy thì thế nào? Người không

vì mình, trời tru đất diệt.

Lúc này ở trong sân, Tư Mã Ngọc Thanh khóc chạy tới trước mặt

bà cụ và Lục Vinh Hàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.