Chương trước
Chương sau
Hy Nguyệt thở dài, xem ra lần này hai người nhất định phải đi ra

ngoài, su su đáng thương, không biết sẽ khóc thành dạng gì

nữa.

Trong mắt Tân Nhân Thiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Anh thấy

Hy Nguyệt nhất định có biện pháp, giúp cô nhóc này loại bỏ tật

xấu đó, sau này sẽ không cần ôm con bé, hát cho con bé nghe

nữa”

Hy Nguyệt chảy đầy mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu nói đùa:

“Không bằng làm hai cái mặt nạ mô phỏng, để cho giúp việc

đeo, như vậy con bé sẽ cho răng là hai người” Cô hoàn toàn

đang trêu chọc, không nghĩ tới Tân Nhân Thiên coi là thật: “Quả

nhiên là em gái nhà chúng ta rất thông minh, sao anh không

nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, anh lập tức bảo người dựa theo

dáng vẻ của bọn anh, làm hai cái mặt nạ mô phỏng”

Hứa Kiến Quân ở bên cạnh cười ha ha: “Cậu cả, may mà cậu

chỉ sinh một đứa, nếu thêm mấy đứa nữa chẳng phải sẽ điên

mất sao”

“Chỉ cân một đứa thôi, bọn cậu kiên quyết không sinh nữa, bằng

không đời này sế bị trói buộc. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nên

sống tiêu diêu tự tại, muôn màu muôn vẻ, cả ngày vây quanh

mấy đứa nhóc, có khác gì động vật” Tân Nhân Thiên chậm rãi

nói.

Hy Nguyệt cười nói: “Gen của hai người tốt như vậy, không sinh

thêm mấy đứa truyền thừa xuống, chẳng phải quá đáng tiếc

sao?”

“Cho dù sinh một đống, đợi anh chết đi, còn không phải đứa nào

cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, có ý

nghĩa gì chứ” Tân Nhân Thiên nhún vai. Hy Nguyệt phát hiện,

Tân Nhân Thiên sinh ra là để chơi, ngoại trừ Hạ Dĩ Nhiên ra,

những người phụ nữ khác nếu ở cùng một chỗ với anh ta, có lẽ

đều có mâu thuẫn.

Giống như cô, chỉ thích ở nhà với bọn nhỏ, hoặc là đến công ty

xử lý các loại công việc, hoặc là im lặng ở trong phòng vế tranh

làm thiết kế.

Chạy tới chạy lui khắp thế giới, còn phải thám hiểm ở các nơi

hoang tàn vắng vẻ rừng sâu núi thảm, cô nhất định sẽ không

làm được.

“Các anh đây là muốn xem mỗi một góc trên địa cầu a?” “Bọn

anh chính là muốn như vậy, nhân sinh ngắn ngủi như thế, nên đi

xung quanh thám hiểm, nhìn rõ ràng địa cầu của chúng ta, mới

không uổng phí sống trong đời một lần” Tân Nhân Thiên nghiêm

túc nói.

Kiến Diệp vỗ tay: “Cậu cả, cậu và mợ quá tuyệt vò cháu trưởng

thành cũng phải giống như hai người”

“Ừm, cháu cũng muốn đi thám hiếm” Kiến Dao nói.

Buổi chiều, Hy Nguyệt dẫn theo bọn nhỏ trở về.

Gặp được Tư Mã Ngọc Như ở trạm gác, cô ta khóc rống đòi gặp

bà cụ.

Lục Sênh Hạ đi từ trong xe ra: “Bà ở đây làm gì? Chẳng lẽ cãi

nhau thì có tác dụng sao?”

“Con nhanh đi vào, thay mẹ thông báo với bà cụ, hôm nay mẹ

nhất định phải gặp được bà ta, không gặp được bà ta mẹ sẽ

không đi” Tư Mã Ngọc Như sắp nổi điên, Lục Vinh Hàn không thể

đuổi cô ta đi như vậy.

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu m đừng ở đây náo loạn nữa, rất mất mặt”

Tư Mã Ngọc Như năm lấy tay cậu bé: “Mẹ nói cho con biết một bí

mật, mẹ không phải là cô của con, mẹ là mẹ con, dượng của con

là bố con, con là con của nhà họ Lục”

Toàn thân Tư Mã Ngọc Thanh run lẩy bẩy, hất tay cô ta ra: “Cô

nói linh tinh, cô nổi điên, đầu óc không bình thường nữa”

Cô, cô nhanh trở về nhà đi,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.