Hy Nguyệt thở dài, xem ra lần này hai người nhất định phải đi ra
ngoài, su su đáng thương, không biết sẽ khóc thành dạng gì
nữa.
Trong mắt Tân Nhân Thiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Anh thấy
Hy Nguyệt nhất định có biện pháp, giúp cô nhóc này loại bỏ tật
xấu đó, sau này sẽ không cần ôm con bé, hát cho con bé nghe
nữa”
Hy Nguyệt chảy đầy mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu nói đùa:
“Không bằng làm hai cái mặt nạ mô phỏng, để cho giúp việc
đeo, như vậy con bé sẽ cho răng là hai người” Cô hoàn toàn
đang trêu chọc, không nghĩ tới Tân Nhân Thiên coi là thật: “Quả
nhiên là em gái nhà chúng ta rất thông minh, sao anh không
nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, anh lập tức bảo người dựa theo
dáng vẻ của bọn anh, làm hai cái mặt nạ mô phỏng”
Hứa Kiến Quân ở bên cạnh cười ha ha: “Cậu cả, may mà cậu
chỉ sinh một đứa, nếu thêm mấy đứa nữa chẳng phải sẽ điên
mất sao”
“Chỉ cân một đứa thôi, bọn cậu kiên quyết không sinh nữa, bằng
không đời này sế bị trói buộc. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nên
sống tiêu diêu tự tại, muôn màu muôn vẻ, cả ngày vây quanh
mấy đứa nhóc, có khác gì động vật” Tân Nhân Thiên chậm rãi
nói.
Hy Nguyệt cười nói: “Gen của hai người tốt như vậy, không sinh
thêm mấy đứa truyền thừa xuống, chẳng phải quá đáng tiếc
sao?”
“Cho dù sinh một đống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352931/chuong-2259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.