Chương trước
Chương sau
“Nếu anh có thể nhớ rõ được mới lạ, không có đứa bé có thể

nhớ kỹ chuyện mình ở trong tã lót” Hạ Dĩ Nhiên hờn dỗi liếc anh

ta một cái.

Kiến Dao cười hì hì nói: “Em cũng không nhớ rõ chuyện khi ở

trong bụng mẹ, ngăn cách bụng thực sự có thể nghe thấy âm

thanh bên ngoài ạ?”

“Nếu như có thể nghe thấy, vậy thì nói lên bụng mẹ không cách

âm” Kiến Diệp nói.

Hy Nguyệt bị sặc một cái: “Bụng vốn không cách âm nha, lúc

con đói bụng sẽ sôi ùng ục, người khác đều có thể nghe thấy”

Bánh trôi ở trong nôi giống như nghe hiểu lời mẹ nói, vươn tay

ra vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, sau đó cười khanh khách.

Những người khác nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của bánh trôi

cũng cười.

Tân Nhân Thiên nhìn con gái nói: “Su su, con phải học tập anh

bánh trôi, con xem anh bánh trôi ngoan ngoãn nghe lời bao

nhiêu, chưa bao giờ ầm ï với quậy, cũng sẽ không dán lấy bố

mẹ”

Su su chớp to đôi mắt, cái miệng nhỏ hơi méo lại, oa một tiếng

khóc lên.

Giống như biết bố đang nói mình không ngoan như anh bánh

trôi, nên mất hứng.

Tân Nhân Thiên choáng váng: “Nhóc con, tính tình còn lớn như

vậy, xem ra phải sửa tính tình của con, nếu không lớn một chút

thì vô cùng ghê gớm”

Hy Nguyệt đón đứa bé, vừa nhẹ nhàng ngâm nga hát, vừa mỉm

cười dỗ dành: “Su su nhà chúng ta thực ngoan, ngoan giống y

như anh bánh trôi, cháu là cô nhóc hoạt bát, phải cùng chơi với

các anh các chị. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ, nên ngoan ngoãn đi

ngủ, ngoan ngoãn uống sữa, như vậy mới có thể mau chóng lớn

lên, cùng chơi đùa với các anh chị...”

Túi sữa nhỏ trợn to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, mở to mắt nhìn

Hy Nguyệt, xem ra rất thích cô.

Quan trọng nhất là, cô ôm mình vô cùng thoải mái, ôm thoải mái

hơn người bố mẹ mới nhậm chức này.

Nhấp cái miệng nhỏ, cô bé nhắm mắt ngủ say.

Hạ Dĩ Nhiên nở nụ cười: “Hy Nguyệt, con bé thích em, còn rất

nghe lời em nói nữa”

“Thực ra đứa bé rất thiếu cảm giác an toàn, có bố mẹ ở bên

cạnh, cô bé mới an tâm ngủ” Hy Nguyệt nói.

Tân Nhân Thiên vỗ đầu: “Anh biết rồi, để bà nội tới chăm sóc con

bé nhiều, con bé sẽ quen thuộc với bà nội, sẽ dán bà nội, không

dán chúng ta nữa”

Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Anh nói có đạo lý, rất nhiều đứa bé đều do

ông nội bà nội hoặc ông ngoại bà ngoại nuôi lớn, dù sao chúng ta

cũng là người trẻ tuổi, có sự nghiệp của mình cần làm, không thể

bị một đứa nhóc vây khốn.”

Hy Nguyệt đỡ trán, sự nghiệp của hai bọn họ là chạy ngược chạy

xuôi khắp thế giới, su su đây là phải đổi thành đứa bé bị bỏ rơi

rồi.

“Chị Dĩ Nhiên, tuy sự nghiệp rất quan trọng, nhưng đứa bé cũng

rất quan trọng nha, nếu bỏ lỡ bọn nhỏ học đi, bỏ lỡ bọn nhỏ bi bô

tập nói, chị sẽ cảm thấy đáng tiếc. Quan trọng nhất là, thời gian

bố mẹ ở bên cạnh con không hề dài, chỉ mười tám năm mà thôi,

đợi bọn nhỏ trưởng thành ra ngoài đi học làm việc, trên cơ bản sẽ

không ở cùng một chỗ với chúng ta”

“Chị có nghĩ tới, bây giờ hoàn thành công việc khảo sát hải dương

xong, trước hết sẽ ở đại học thành phố Long Minh làm nghiên

cứu, đợi su su ba tuổi đi nhà trẻ, bọn chị lại đi khảo sát” Hạ Dĩ

Nhiên nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.