Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói: “Em đã học được làm bánh
sầu riêng, bánh sầu riêng em làm rất ngon, buổi chiều em làm
cho mọi người ăn, làm trà chiều”
“Được ạ, bọn cháu thích ăn bánh ngọt chú Ngọc Thanh làm
nhất” Kiến Dao và Kiến Diệp nhanh chóng nịnh nọt. Su su ở
trong nôi nhìn mọi người vừa nói vừa cười, đều không để ý tới
cô bé, cô bé cảm thấy bị lạnh nhạt, mím môi bắt đầu khóc to.
Hạ Dĩ Nhiên vội vàng bế cô bé ra dỗ.
Lúc này Tần Nhân Thiên đi từ bên ngoài vào.
“Sao anh vừa mới về lại nghe thấy tiếng con khóc vậy, quá ầmï,
sao không ngoan giống như bánh trôi nhỉ?”
Lúc này bánh trôi đang yên tĩnh nằm trong xe đẩy em bé của
mình, vừa gặm chân trần, vừa nghe mọi người nói chuyện, có
lúc lại cười trộm vài tiếng.
Lúc này nghe Tần Nhân Thiên khen cậu bé, cậu bé lại nở nụ
cười.
Tân Nhân Thiên cảm nhận được, đứa bé giống như bánh trôi,
sinh thêm đứa nữa đều được, con nhóc quỷ nhà này lăn qua lăn
lại, thực sự một đứa đủ rồi, một đứa đã khiến anh ta rất đau
đầu.
Kiến Dao đi tới hát cho su su nghe, cô bé nghe mẹ nói su su rất
thích nghe hát.
“Đom đóm, đom đóm, chậm rãi bay. Trong ngày hè, trong ngày
hè ổ
ó thổi nhẹ... Su su mở to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, im lặng
nghe hát.
Tần Nhân Thiên đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352929/chuong-2257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.