Chương trước
Chương sau
Sau khi đứa bé ngủ, hai bọn họ đến phòng luyện tập, Hy Nguyệt

dạy Hạ Dĩ Nhiên tập yoga sau sinh.

“Đúng rồi, chị Dĩ Nhiên, có chuyện quên nhắc nhở chị. Bây giờ

đứa bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu, trăm ngàn lần đừng vì thích

mà hôn con bé, phải đợi con bé lớn giống như Kiến Dao mới có

thể hôn”

“Chị biết, là sợ lây bệnh qua hôn môi. Nhân Thiên muốn hôn

đứa bé, chị nói với anh ấy chỉ được hôn trán” Hạ Dĩ Nhiên nói.

Hy Nguyệt cười: “Anh rất thích trẻ con, lúc Kiến Dao còn nhỏ,

Lục Lãnh Phong cũng thích hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của

con bé”

Giữa trưa bọn nhỏ đều tới đây, bọn chúng là tới thăm em bé.

Nhữ danh của túi sữa nhỏ là su su.

Lục Sênh Hạ mua cho cô bé rất nhiều quà: “Su su, đây đều là

quà dì Sênh Hạ tặng cho cháu, có quần áo mới, còn có đồ chơi

mới, cháu nhất định rất thích”

Su su nghe được lời cô ấy nói, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên nở

nụ cười.

Hạ Dĩ Nhiên vô cùng kinh ngạc vui mừng, không nghĩ tới con gái

còn nhỏ như vậy, sẽ nở nụ cười.

“Em gái su su nhất định là thiên tài nhi đồng IQ cao giống như

chúng cháu” Kiến Dao bập bẹ nói.

“Đó là đương nhiên, mợ Dĩ Nhiên là bác sĩ sinh vật học, con sinh

ra với cậu cả, đương nhiên sẽ có chỉ số thông minh rất cao” Kiến

Diệp nói.

Hứa Kiến Quân trợn mắt nhìn: “Mợ, mợ có biết bọ ve không,

ngày hôm qua không biết Marganet con chó nhỏ

của bà Mai gặp bọ ve ở đâu, khiến bà Mai sợ hãi, vội vàng

đưa nó tới bệnh viện thú cưng, cạo sạch lông toàn thân nó, còn

ra lệnh cho đám người giúp việc phun thuốc khắp. sân, tránh

cho những động vật nhỏ khác cũng nhiễm bọ ve”

“Ừm, mấy ngày nay bọn cháu đều không thể tới vườn hoa chơi”

Kiến Dao gật đầu Hạ Dĩ Nhiên sờ cằm: “Bọ ve thực sự là côn

trùng rất

khủng bố, không chỉ cắn động vật, còn có thể cắn người, một khi

bị nó cắn bị thương nhất định phải tới bệnh viện nhổ ra, không

được tự ý nhổ xuống. Bởi vì lúc bọ ve sắp. chết, sẽ phun hết tất

cả độc tố ra, nếu những độc tố này tiến vào trong máu, sẽ nhiễm

bệnh bọ ve, thậm chí càng xuất huyết đáng sợ”

“Chẳng trách bà Mai khẩn trương như vậy, sát trùng khắp sân”

Kiến Quân nói.

“Tuy hoa cỏ đặc biệt tốt, nhưng côn trùng nhiều lắm, thường

cách một thời gian phải sát trùng định kỳ, chúng †a đều không

thể chơi trên cỏ” Kiến Diệp nói.

Lục Sênh Hạ cười: “Mùa hạ nhiều muỗi, đợi tới mùa đông thì tốt

rồi, một cơn tuyết lớn sẽ đông chết tất cả côn trùng có hại”

Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Em chỉ thích mùa hạ, mùa hạ có

nhiều hoa quả ăn ngon, mùa đông thì ít hoa quả, đồ ăn cũng ít”

“Vậy thì nhân lúc mùa hạ còn chưa qua, ăn nhiều một chút, dù

sao ăn trái cây cũng không béo lên” Kiến Quân cười nói.

Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Nhưng mà ăn sầu riêng nhiều

sẽ béo, chú thích ăn sầu riêng nhất, một mình chú có thể ăn hết

một quả sầu riêng”

Hạ Dĩ Nhiên cười nói: “Ăn hết đương nhiên không được, không

chỉ nhiệt lượng cao, còn dễ dàng nóng trong người, mỗi lần chỉ

có thể ăn nhiều nhất hai múi” Sau khi cô ấy nói xong thì dặn

người giúp việc đi bóc sầu riêng mang tới, còn phối thêm với

măng cụt.

Sầu riêng và măng cụt là quả vợ chồng, măng cụt có thể loại bỏ

tính hỏa của sầu riêng, phối hợp với nhau ăn rất ngon.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.