Chương trước
Chương sau
Hạ Dĩ Nhiên trợn to mắt nhìn: “Nhỡ đâu đến lúc đó không thể

dứt sữa thì làm sao bây giờ? Hy Nguyệt cười nói: “Yên tâm đi,

chúng em cho đứa bé uống sữa bột, đều là hữu cơ hoàn toàn,

thuần tự nhiên, gần như giống với mùi sữa mẹ, cho nên đứa bé

trên cơ

bản ăn sế không nhận ra khác nhau”

“Vậy thì được rồi” Như vậy Hạ Dĩ Nhiên an tâm.

Bà chủ nhà giàu không giống với vợ nhà bình thường, xung

quanh có quá nhiều uy hiếp, cần luôn duy trì mình ở trạng thái tốt đẹp nhất.

Mẹ thường xuyên dặn dò cô ấy ở trong điện thoại phải cẩn thận,

hai vợ chồng tình cảm tới mấy, đàn ông vẫn sẽ không khống chế

nổi, ở bên ngoài nếm thức ăn tươi mới. Mà Tần Nhân Thiên vốn

là người tính cách không chắc chắn, sẽ dễ bị thứ tươi mới kích

thích.

Hy Nguyệt cũng hiểu rõ băn khoăn của cô ấy, nếu Lục Lãnh

Phong không có bệnh không tiện nói ra, không sinh ra hứng thú

đối với người phụ nữ khác, cô cũng sẽ lo lắng. Dù sao trong đầu

Lục Lãnh Phong không có bốn chữ trung trinh không đổi, lúc

trước còn muốn kiếm vợ bé.

Sau khi xuất viện, Hạ Dĩ Nhiên đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo Hy

Nguyệt dạy mình yoga sau sinh.

“May mà Nhân Thiên không làm người quản lý, bằng không chị

còn bị ép sinh con trai, nếu để chị sinh thêm đứa nữa, chị tình

nguyện đi chết còn hơn” Hạ Dĩ Nhiên giống như có chứng sợ

sinh con.

Hy Nguyệt ôm lấy đứa bé, dùng bình sữa đút cho đứa bé: “Thực

ra sinh đứa đầu tiên lâu một chút, đứa sau sẽ rất dễ dàng”

“Thoải mái vẫn không thể gắng gượng mang thai chín tháng,

chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể ở nhà an thai, đều

sắp mốc tới nơi. Em cũng biết rồi đấy, con người chị thích đi tới

chỗ không có bóng dáng con người không ô nhiễm, lĩnh hội

quang cảnh nguyên thủy nhất, bụng to sẽ không đi được” Hạ Dĩ

Nhiên nói.

Hy Nguyệt lắc đầu bật cười: “Chị và anh đúng là trời sinh một

đôi”

Túi sữa nhỏ uống sữa xong, cũng không ngủ được, giống như

đang đợi gì đó, không đợi được sẽ khóc lên.

Hạ Dĩ Nhiên thở dài, ôm lấy cô bé đi loanh quanh, còn vừa đi

vừa hát cho cô bé nghe. Đứa nhóc chiếm được thỏa mãn, nghe

một lát thì ngủ thiếp đi.

“Hy Nguyệt, chị nói cho em biết, chị sinh ra một ma đầu. Đứa

nhỏ này rất ầm ï. Cần phải ôm con bé đi, còn phải hát cho con

bé nghe, con bé mới có thể ngủ, vú em hát cho con bé, con bé

không vừa ý, cần chị và Nhân Thiên tự mình hát, nếu không con

bé có thể khóc một ngày. Mới có mấy ngày, chị sắp bị ép điên,

Tân Nhân Thiên đều sợ tới mức chạy mấ Hy Nguyệt cười ha ha,

làm ầm ï cũng đúng, không hổ là con ruột.

Tân Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên đều là người không chịu ngồi

yên, tất nhiên túi sữa nhỏ cũng không chịu ngồi yên.

“Anh thực sự bị dọa chạy ạ, vậy em gọi trở về, sao có thể bỏ mặc

đứa bé như vậy?”

“Cũng không phải, buổi tối mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon,

nên ra ngoài trốn bổ sung giấc ngủ” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.

“Lần sau hai người ghi âm lại bài hát mà bảo bối nhỏ nhà hai

người thích nghe, rồi mở cho cô bé nghe, như vậy không cần tự

mình hát nữa” Hy Nguyệt đề nghị.

Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Đã sớm thử, không được. Con nhóc này

giống như có thể phân biệt được bản ghi âm và bản hát trực tiếp,

mở ghi âm, con bé nghe sẽ khóc lên” “Chuyện này nói lên đứa bé

rất thông minh, là thiên tài nhỏ IQ cao” Hy Nguyệt cười hì hì nói.

bảo anh ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.