Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, bọn họ đi tới biệt thự của Tân Nhân Thiên. Hai

người kia đều không chịu ngồi yên.

Tuy đã sắp tới ngày sinh dự tính, nhưng ngày hôm qua Hạ Dĩ

Nhiên còn đi leo núi với Tân Nhân Thiên.

Hy Nguyệt thực sự ngổn ngang trong gió.

“Anh Nhân Thiên, tuy nói sau khi mang thai thích hợp làm vận

động, có trợ giúp thuận lợi sinh sản, nhưng loại vận

động mạnh như leo núi, thực sự không thích hợp cho phụ nữ có

thai, nhỡ đâu động thai thì làm sao bây gi Vẻ mặt của Tân Nhân

Thiên kỳ quái: “Bọn anh có hỏi bác

sĩ, cô ấy nói leo núi một lát cũng được, cho nên bọn anh mới đi”

Hạ Dĩ Nhiên vuốt ve cái bụng to: “Chị không yếu ớt như vậy, mỗi

ngày đều ở nhà an thai tới mức sắp mốc, em cũng biết chị

không ngồi yên được, không ra ngoài đi lại, có lẽ sẽ khó sinh”

Hy Nguyệt điên cuồng lau mồ hôi.

“Chị đừng nên nói linh tinh, chị chắc chắn sẽ thuận lợi sinh sản,

chị không muốn rạch một nhát trên bụng đúng không?

“Không muốn” Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu như trống lắc, nếu trên bụng

để lại sẹo, có rất nhiều vận động không thể làm được.

“Đợi sinh con xong, chị phải du lịch thế giới, bồi thường một chút

mới được”

Tân Nhân Thiên ôm lấy vai cô ấy: “Vợ à, anh đã định tuyến

đường xong hết, lần này chúng ta đi đường biển, đợi em đầy

tháng thì đi”

“Đầy tháng đã đi rồi sao?” Hy Nguyệt kinh hãi: “Đứa bé nhỏ như

vậy, không thể lăn qua lộn lại ở trên biển được, ít nhất cũng phải

đợi đứa bé một tuổi mới có thể ra cửa” Tân Nhân Thiên xua tay:

“Đương nhiên không thể dẫn đứa bé theo, bọn anh không rảnh

chăm sóc một đứa bé sơ sinh, bố mẹ và Như Thông sẽ chăm

sóc đứa bé thật tốt” Trước mắt Hy Nguyệt có một đám ngựa

chạy nhanh qua, lúc này cháu nhỏ của cô ở trong bụng nghe

thấy được, sẽ có bóng ma tâm lý lớn cỡ nào?

“Đứa bé mới sinh ra sao có thể rời khỏi bố mẹ được, đây không

phải là biến thành đứa bé bị bỏ rơi sao? Hơn nữa nếu chị Dĩ

Nhiên rời đi, người nào cho đứa bé uống sữa?” Tân Nhân Thiên

cười ha ha: “Đám trẻ nhà em không phải đều uống sữa bột lớn

lên sao?”

“Em là vì không có sữa, nếu có em chắc chăn sẽ cho bọn nhỏ

uống, sữa mẹ nuôi con mới khỏe mạnh nhất?” Hy Nguyệt hộc

máu.

“Chị dâu em tám mươi phần trăm cũng không có, hơn nữa đút

sữa sẽ ảnh hưởng tới dáng người, vẫn nên nuôi bằng sữa bột tốt

hơn” Tân Nhân Thiên chậm rãi nói: “Bọn anh làm như vậy cũng vì

bồi dưỡng tính cách độc lập tự mình cố gắng của đứa bé, từ lúc

sinh ra đã bắt đầu phải độc lập, không thể dựa vào bố mẹ”

“Không thể dựa vào bố mẹ, được dựa vào chú đúng không?” Tân

Như Thông có chút bất đắc dĩ, chuyện công ty giao cho anh ta,

ngay cả đứa bé cũng giao cho anh ta nốt, anh ta làm em trai

trách nhiệm đúng là lớn thật. “Chúng ta là anh em như tay chân

không có gì phải so đo, con của anh cũng là con của em” Tân

Nhân Thiên vỗ vai em trai.

“Được, em nhất định sẽ trông giúp anh, cùng lắm là hai tháng,

nhiều hơn một ngày cũng không được” Tân Như Thông thở dài,

tuy Tân Nhân Thiên sinh sớm hơn vài phút, nhưng anh ta vẫn là

anh trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.