Lục Sênh Hạ nhún vai:
“Tôi không có bản lĩnh này, trừ khi bà nguyện ý thay đổi hoàn
toàn, ứng xử một lần nữa, dùng thiện lương của bà đi đả động
người nhà họ Lục, có lẽ còn có cơ hội tiến vào nhà họ Lục”
Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như hôn mê, cô ta không sai,
người không vì mình trời tru đất diệt, người sai là nhà họ Lục và
Hy Nguyệt. 'Có phải là con điên rồi không? Mỗi ngày Hy Nguyệt
đều ngóng trông mẹ chết, cho dù mỗi ngày mẹ ba lạy chín vái
với cô ta, cung phụng cô ta giống như tổ tiên, cũng không có khả
năng đả động được cô ta” Cô ta vừa nói lại biến thành nguyền
rủa Hy Nguyệt, nguyền rủa cô sớm về với ông bà tổ tiên.
Cô ta tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ này.
Nếu không vì cô, cô ta tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như
ngày hôm nay.
Lục Sênh Hạ thở dài, có câu gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính
không dời, xem ra mẹ cô ấy thực sự không sửa được. “Đường
là tự mình lựa chọn, nếu bà cứ thích đi tới cuối đường cùng tôi
cũng không có biện pháp. Giống như lúc trước tôi khuyên bà
một vừa hai phải, bà lại cho rằng một đứa con trai sống tạm bợ
của mình, thì có thể tranh giành tài sản được với anh cả. Không
biết rằng con trai của nhà họ Lục có rất nhiều, thêm một Tư Mã
Ngọc Thanh không nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352599/chuong-2244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.