Chương trước
Chương sau
Lục Sênh Hạ nhún vai:

“Tôi không có bản lĩnh này, trừ khi bà nguyện ý thay đổi hoàn

toàn, ứng xử một lần nữa, dùng thiện lương của bà đi đả động

người nhà họ Lục, có lẽ còn có cơ hội tiến vào nhà họ Lục”

Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như hôn mê, cô ta không sai,

người không vì mình trời tru đất diệt, người sai là nhà họ Lục và

Hy Nguyệt. 'Có phải là con điên rồi không? Mỗi ngày Hy Nguyệt

đều ngóng trông mẹ chết, cho dù mỗi ngày mẹ ba lạy chín vái

với cô ta, cung phụng cô ta giống như tổ tiên, cũng không có khả

năng đả động được cô ta” Cô ta vừa nói lại biến thành nguyền

rủa Hy Nguyệt, nguyền rủa cô sớm về với ông bà tổ tiên.

Cô ta tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ này.

Nếu không vì cô, cô ta tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như

ngày hôm nay.

Lục Sênh Hạ thở dài, có câu gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính

không dời, xem ra mẹ cô ấy thực sự không sửa được. “Đường

là tự mình lựa chọn, nếu bà cứ thích đi tới cuối đường cùng tôi

cũng không có biện pháp. Giống như lúc trước tôi khuyên bà

một vừa hai phải, bà lại cho rằng một đứa con trai sống tạm bợ

của mình, thì có thể tranh giành tài sản được với anh cả. Không

biết rằng con trai của nhà họ Lục có rất nhiều, thêm một Tư Mã

Ngọc Thanh không nhiều lắm, mà ít một Tư Mã Ngọc Thanh

cũng không ít lắm”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như

lệch tới tận mang tai.

“Con trai của nhà họ Lục có nhiều, nhưng bố con chỉ có hai đứa.

Nếu không có Lục Lãnh Phong, không phải vị trí người thừa kế

sẽ rơi vào tay Ngọc Thanh sao?”

Lục Sênh Hạ bi ai nhìn cô ta: “Tất cả tâm tư của bà đều bị ông

nội nhìn thấu, ông ấy đã sớm phá hỏng hết tất cả con đường

của bà. Ông nội còn thông minh hơn cả Lý Thế Dân, bà muốn

làm Võ Tắc Thiên đã không còn khả năng” “Ông ta là cáo già, đã

chết còn không cho người ta an bình” Tư Mã Ngọc Như nhổ

nước bọt lên trên đất.

“Gia nghiệp của nhà người ta vì sao phải cho bà ngồi mát ăn bát

vàng, bà cống hiến một đồng nào không?” Lục Sênh Hạ cười giễu

cợt.

Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trẳng lúc xanh: “Mẹ gọi con tới

là muốn con nghĩ biện pháp thay mẹ, không phải gọi con tới quở

trách mẹ. Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ ruột của con, mang thai con

mười tháng sinh ra, không có công lao cũng có khổ lao, con trơ

mắt nhìn mẹ bị bố con vứt bỏ, không quan tâm sao?”

“Bố chỉ đang làm ra lựa chọn giữa bà và người nhà một lần nữa.

Ông ấy muốn sống cùng với người nhà, bà đừng xoắn xuýt

chuyện này nữa, tha cho ông ấy đi” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.

“Bố con làm vậy là bội tình bội nghĩa, ông ấy không thể đối xử với

mẹ như vậy, mẹ ngay cả danh phận cũng không có đi theo bố

con hơn nửa cuộc đời, ông ấy nói vứt bỏ là vứt bỏ, quả thực là trở

mặt vô tình, không có một chút tình cảm nào. Sớm biết ông ấy là

người như vậy, mẹ căn bản không ở bên ông ấy” Tư Mã Ngọc

Như vô cùng tức giận, ngay cả sợi tóc đều đã dựng lên. Cô ta

cảm thấy mình rất ấm ức, Lục Vinh Hàn nên tuân thủ lời hứa của

mình, cho dù cô ta làm gì cũng không thể vứt bỏ cô ta. Lục Sênh

Hạ bĩu môi, lộ ra chút giễu cợt: “Dựa vào điều kiện của bà, nếu bà

không đi theo bố, chỉ có thể gả cho. một tên nghèo hai bàn tay

trắng, mỗi ngày phải tính toán tỉ mỉ, củi gạo dầu muối đều phải

tính toán mua bao nhiêu, đứng trước cửa hàng Hermes hoàn

toàn không dám đi vào, chỉ có thể lén chụp một bức ảnh”

Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vì giận dữ mà vặn vẹo: “Mẹ kém

như vậy sao? Cho dù không có Lục Vinh Hàn, mẹ vẫn có thể tìm

cậu chủ nhà giàu có khác để gả”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.