Chương trước
Chương sau
Lục Sênh Hạ cười hì hì nói: “Cho dù có tự tin là tốt, nhưng ứng

xử cũng phải có tự mình hiểu lấy. Bà thứ nhất không còn zin, thứ

hai không có diện mạo, thứ ba không có gia thế, thứ tư không có

văn hóa, có cậu chủ nhà giàu nào sẽ để ý tới bà? Ngoại trừ bố

ngốc đôi mắt không được tốt, bị người ta lừa gạt ra, những

người khác thực sự sẽ không ngốc như vậy đâu”

Tư Mã Ngọc Như sắp hộc máu tới nơi: “Mẹ là mẹ ruột của con,

con hạ thấp mẹ xuống như vậy, thực sự tốt sao?” “Lời thật thì

khó nghe nhưng mà có lợi, thực ra lựa chọn lúc trước của bà là

chính xác, sai là bà không chịu thỏa mãn, cần quá nhiều thứ. Bà

vốn có thể sống an nhàn trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của

bà, hưởng thụ sủng ái của bố, khiến bác gái giận gần chết.

Nhưng bà lại cứ muốn tranh giành tài sản, phải làm Võ Tắc

Thiên, kết quả đào hố vùi mình” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.

Tư Mã Ngọc Như hộc máu một lần nữa, trước mắt có một đám

ngựa chạy qua. Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình sai, người

không vì mình trời tru đất diệt. Binh sĩ mà không muốn làm

nguyên soái, thì không phải binh lính tốt. Cô ta muốn giành mọi

thứ, nếu không có con tiện nhân Hy Nguyệt cản đường cô ta, nói

không chừng cô ta đã thành công.

“Chẳng phải lúc đó Hy Nguyệt cũng giống như mẹ, dựa vào cái

gì cô ta có thể làm bà chủ, mà mẹ thì không thể” “Chị ấy có nhan

sắc có diện mạo có tài hoa, có năng lực, trên dưới nhà họ Lục

có ai không nhìn chị ấy với cặp mắt khác xưa. Tự chị ấy gây

dựng công ty của mình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng,

chưa bao giờ mơ ước đồ của người khác. Mà bà thì sao, chỉ

muốn đấu đá tranh giành, nhà họ Lục kiêng ky chuyện này nhất.

Những người bị nhốt vào trong Tĩnh Tâm Uyển lúc trước, có

người nào. không phải lòng lang dạ thú, muốn tranh giành gia

sản? Cho dù là huyết mạch của mình, nhà họ Lục cũng có thể từ

bỏ, huống chỉ bà chỉ là con dâu không có huyết thống” Lục Sênh

Hạ bĩu môi.

“Đám người đó đều tâm địa độc ác, không có nhân tính” Tư Mã

Ngọc Như vô cùng phẫn nộ.

Lục Sênh Hạ nâng hai tay của cô ta lên: “Tay của bà sạch sẽ

sao? Bà dám nói trên tay bà không dính máu hay không? Không

có gì ngoài lúc trước bà trăm phương nghìn kế muốn hại chết

chị dâu, hai mạng người nhà họ Mã, còn không phải do bà và

cậu thông đồng làm với nhau. Chỉ tiếc hai người vất vả trù tính

bao nhiêu lâu, lại thành giá y cho người khác.”

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như không có một chút áy náy, lại càng

không có cảm giác tội lỗi. Cô ta chỉ đang loại bỏ những chướng

ngại vật cản trở đường đi của mình mà thôi.

Từ cổ chí kim có người nào thành công mà trong tay không dính

máu.

Cô ta rất muốn tát mạnh Lục Sênh Hạ, đánh chết con sói mắt

trắng ăn cây táo rào cây sung này, nhưng cuối cùng cô ta vẫn

nhịn xuống.

Bây giờ không phải lúc giáo huấn con nhóc chết tiệt này. “Được

rồi, con nhóc chết tiệt này, sao còn dong dài hơn cả Đường Tăng

nữa. Bây giờ mẹ không suy nghĩ gì, mẹ chỉ muốn làm lành với bố

con mà thôi. Con nhất định phải nghĩ biện pháp giúp mẹ. Mẹ sinh

con ra, con chính là nợ mẹ, món nợ này con phải trả lại”

“Bà đây là bắt cóc đạo đức, tôi không cầu xin bà sinh tôi ra” Lục

Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng.

“Nhiều năm như vậy, mẹ chịu trăm nghìn cay đắng nuôi con khôn

lớn, cho dù mẹ có chút trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ chưa từng

bạc đãi con” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.

Lục Sênh Hạ thở dài: “Bà ép tôi như vậy cũng vô dụng, tôi không

thể quyết định thay bố được. Quan trọng nhất là tự bà phải thay

đổi, thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, nếu không cho dù là

ông trời cũng không giúp được bà”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.