Chương trước
Chương sau
Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Chủ ý đó là do

Đỗ Di Nhiên nghĩ ra, không có một chút quan hệ nào với mẹ. Mẹ

mù tịt về âm nhạc, đâu biết được âm nhạc có thể giết người. Tội

danh này, sao có thể chụp lên đầu mẹ như vậy”

“Bà đừng quên, là bà kéo Đỗ Di Nhiên vào trong nhóm kẻ thứ ba

này. Không có bà, Đỗ Di Nhiên không có khả năng quen kẻ thứ

ba Liễu Giai Tuệ kia” Lục Sênh Hạ nói.

Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi đầy gân xanh: “Mẹ nghĩ kỹ rồi,

nếu con và Ngọc Thanh đều ở cùng với mẹ, tất nhiên là bố con

cũng sẽ chuyển ra. Như vậy cả nhà chúng ta có thể đoàn viên

với nhau.”

“Tôi và Ngọc Thanh đều thích ở nơi này, nơi này mới là nhà của

chúng tôi. Tôi cảm thấy không bằng bà tới chịu

i, cúi đầu nhận sai với chị dâu, nói không

ïy người lớn hào phóng có thể tha thứ cho bà, cho dù không thể

cho bà về nhà họ Lục một lần, cũng có thể khai ân, cho bà làm

khách có thể đi vào ngồi một lát” Lục Sênh Hạ đề nghị.

Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Con đang nghĩ

chủ ý quái quỷ gì thế, cô ta là vãn bối, đâu có trưởng bối cúi đầu

nhận lỗi với vấn bối?”

“Tuy chị ấy là vãn bối, nhưng chị ấy là bà chủ của nhà họ Lục

nha, ở nhà họ Lục bà chủ lớn nhất” Lục Sênh Hạ nói. Tư Mã

Ngọc Như vô cùng tức giận, cô ta tuyệt đối không có khả năng

nhận sai với Hy Nguyệt.

Cô là kẻ địch của cô ta, là kẻ địch cô ta muốn tiêu diệt nhất.

“Bây giờ mẹ thê thảm như vậy, đều do cô ta làm hại, con còn

muốn mẹ ïi lỗi với cô ta, mẹ có gì phải xin lỗi, nên là cô ta nhận

lỗi với mẹ mới đúng”

“Vậy bà nói xem, chị ấy hại bà như thế nào? Chị ấy làm ra hành

động mờ ám sau lưng bà sao? Chị ấy tìm người giết bà sao? Bà

ở sau lưng chị ấy không ngừng giở trò quỷ, chẳng lẽ còn không

cho người ta phản kích, cần phải ngoan ngoãn vươn đầu tới cho

bà chém sao? Tôi hiểu rất rõ chị dâu, chỉ cần bà không trêu chọc

chị ấy, chị ấy nhất định sẽ không trêu chọc bà. Nếu bà chọc giận

chị ấy, chị ấy sẽ không ngồi yên đợi chết, nhất định sẽ phản

kích, đây gọi là tự vệ đứng đắn”

Tư Mã Ngọc Như liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Mẹ không muốn

đấu với cô ta nữa, mẹ không đấu lại được, bây giờ mẹ chỉ muốn

làm lành với bố con, an bình sống qua nửa đời sau” Đợi làm

lành xong lại đấu với cô.

Lục Sênh Hạ thở dài: “Bố nói, bố vẫn sẽ chăm sóc bà, tôi cũng

sẽ dưỡng lão cho bà, bà không cần quá lo lắng đâu. Hiện giờ ở

trong lòng bố chỉ muốn tái hôn với bác gái, ở nhà chăm sóc cháu

nội. Bố thực sự không muốn ở cùng với bà nữa, bà hãy tha cho

bố đi, mỗi người sống cuộc sống của mình, mỗi người đều mạnh

khỏe”

Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như tức tới mức ngất đi: “Con

bảo mẹ nửa đời sau làm quả phụ, sống cô đơn một mình sao?”

Lsh giang tay nói: “Sao có thể gọi là quả phụ được, bà có

thể tìm một người đàn ông khác kết hôn mà?”

Tư Mã Ngọc Như nhổ nước bọt lên đất: “Mẹ đã nhiều tuổi như

vậy, tìm ai để gả đây? Đám người có tiền có ai không

phải trâu già thích gặm cỏ non, cả đám đều muốn tìm cô

gái xinh đẹp, mẹ không tìm được một người giống như bố con,

chẳng lẽ tìm ông già không có tiền?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.