Bắp thịt trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Chủ ý đó là do
Đỗ Di Nhiên nghĩ ra, không có một chút quan hệ nào với mẹ. Mẹ
mù tịt về âm nhạc, đâu biết được âm nhạc có thể giết người. Tội
danh này, sao có thể chụp lên đầu mẹ như vậy”
“Bà đừng quên, là bà kéo Đỗ Di Nhiên vào trong nhóm kẻ thứ ba
này. Không có bà, Đỗ Di Nhiên không có khả năng quen kẻ thứ
ba Liễu Giai Tuệ kia” Lục Sênh Hạ nói.
Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi đầy gân xanh: “Mẹ nghĩ kỹ rồi,
nếu con và Ngọc Thanh đều ở cùng với mẹ, tất nhiên là bố con
cũng sẽ chuyển ra. Như vậy cả nhà chúng ta có thể đoàn viên
với nhau.”
“Tôi và Ngọc Thanh đều thích ở nơi này, nơi này mới là nhà của
chúng tôi. Tôi cảm thấy không bằng bà tới chịu
i, cúi đầu nhận sai với chị dâu, nói không
ïy người lớn hào phóng có thể tha thứ cho bà, cho dù không thể
cho bà về nhà họ Lục một lần, cũng có thể khai ân, cho bà làm
khách có thể đi vào ngồi một lát” Lục Sênh Hạ đề nghị.
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh: “Con đang nghĩ
chủ ý quái quỷ gì thế, cô ta là vãn bối, đâu có trưởng bối cúi đầu
nhận lỗi với vấn bối?”
“Tuy chị ấy là vãn bối, nhưng chị ấy là bà chủ của nhà họ Lục
nha, ở nhà họ Lục bà chủ lớn nhất”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3352597/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.