Chương trước
Chương sau
Kiến Diệp nghiêm túc nói: “Bố nói đây là chiến thuật, là trước

đây cụ dạy cho bố”

Lục Lãnh Phong vẫn không để ý tới Lục Vinh Hàn như cũ, ngồi

ở một bên thản nhiên uống trà một mình.

Lục Vinh Hàn chỉ có thể chủ động nói chuyện với con trai: Lãnh

Phong, gần đây con có bận không?”

“Tàm tạm” Anh lạnh nhạt đáp lại một câu, không nguyện ý nhiều

lời.

Kiến Dao chớp đôi mắt to: “Bố nói, cho dù bận tới mấy đều dành

thời gian chơi với bọn cháu. Chúng cháu mới là người quan

trọng nhất của bố. Một người đàn ông có trách nhiệm nên lấy gia

đình làm trọng” Giọng điệu của cô nhóc như bà cụ non. Cô nhóc

mới hai tuổi nhưng giống như biết hết mọi chuyện, y như cổ linh

tinh quái. Lục Vinh Hàn vô cùng hổ thẹn, một người làm ông nội

lại để cháu nội hai tuổi giáo huấn.

Kiến Diệp đặt một quân cờ xuống: “Ông nội, cháu đây là một

chiêu lừa trên dối dưới, nhìn xem ông có thể giải vây như thế

nào”

Lục Vinh Hàn cười: “Trong khoảng thời gian này ông nội không

chơi cờ với cháu, không nghĩ tới cháu đã học được nhiều chiến

thuật như vậy”

“Cháu là trẻ con, nên học rất nhanh” Kiến Diệp ngọt ngào ngây

thơ nói hưng mà cháu thường xuyên thua anh trai, cháu còn cần

tiếp tục tôi luyện tài đánh cờ”

Hứa Kiến Quân cười ha ha: “Anh ngay cả em đều thua, chẳng

phải sẽ rất mất mặt, sau này cũng đừng lăn lộn trong giới cờ vây

nữa”

Hy Nguyệt cười, khắp nhà là đứa bé IQ cao, cô cảm thấy rất vui

vẻ. Nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di †ruyền từ mẹ,

mẹ thông minh, con trai sẽ thông minh, mẹ ngốc thì con trai sẽ

ngốc.

Con trai của cô đều thông minh như vậy, chẳng lẽ cô là một

thiên tài tiềm ẩn, chỉ chưa khai quật ra mà thôi? “Lục Lãnh

Phong, có phải anh từng nghiên cứu di truyền học hay không,

nghe nói chỉ số thông minh của con trai là di truyền từ mẹ, mẹ

thông minh, con trai sẽ thông minh, nếu mẹ vô cùng ngu ngốc,

cho dù bố rất thông minh, con trai vẫn sẽ ngu ngốc”

Lục Lãnh Phong chậm rãi nhìn cô một cái: “Em muốn nói cái gì?”

Cô che miệng cười ha ha: “Uổng công anh còn là thiên tài có lQ

cao, em đã nói rõ ràng như vậy, anh đều không rõ sao? Con trai

nhà chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao của em,

không phải của anh đâu...” Vẻ mặt cô đắc ý.

Lục Lãnh Phong bế con gái nói: “Cho nên nói sinh con gái tốt

hơn, con gái càng giống bố, con gái giống mẹ chỉ là truyền

thuyết”

“Đâu có, di truyền học cũng không phải là tuyệt đối, con gái là di

truyền một nửa bố, một nửa mẹ. Tóm lại là, gen con gái chúng ta

mạnh hơn con trai, đám người trọng nam khinh nữ này, thực ra

không khoa học.” Hy Nguyệt cười tỉnh quái.

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô nói: “Bộ óc của em là nghịch sinh,

bình thường không phát huy ra tác dụng lớn gì, chỉ có cống hiến

duy nhất là trong di truyền”

“Xi” Hy Nguyệt tức giận trợn trăng mắt, gõ huyệt thái dương của

mình, lần sau lại nạp điện cho não.

“Em chỉ là có đôi khi hơi chập mạch một chút, chỉ cần nạp điện

đúng lúc sẽ phát huy bình thường”

Y Hạo Phong nở nụ cười: “Dựa theo lời con nói, Lãnh Phong nhà

chúng ta thông minh như vậy, đều là công lao. của mẹ rồi?”

“Đương nhiên không thể thiếu công lao của mẹ. Một nhà đều là

nhân trung long phượng, đương nhiên gen sẽ tốt. Mẹ và bố là

một sự kết hợp mạnh” Hy Nguyệt giơ ngón cái lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.