Chương trước
Chương sau
“Bánh trôi là con trai, con trai sẽ không chơi baby đâu” Tư Mã

Ngọc Thanh ở bên cạnh cười nói.

“Vì sao con trai không thể chơi baby, trên hộp baby không có nói

chỉ có con gái mới được chơi mà” Kiến Dao bất mãn mím chặt

môi.

Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Thực ra chú có thể chơi baby vào

bếp với cháu. Chú có ba chị gái, bọn họ đều thích chơi baby,

không có ai chơi người máy và máy bay với chú, cho nên chú

cũng sẽ chơi baby với bọn họ. Bọn họ còn thường xuyên trang

điểm cho chú thành bé gái nữa”

“Thật tốt quá, chú Ngọc Thanh giỏi quá, cháu thích chú Ngọc

Thanh nhất” Kiến Dao vui vẻ vỗ tay.

Hy Nguyệt phát hiện, Tư Mã Ngọc Thanh còn rất biết cách dỗ trẻ

con.

Lúc giữa trưa, Lục Vinh Hàn tới đây, bà cụ gọi điện thoại bảo

ông ấy tới ăn cơm.

vào ở thự bên cạnh, Lục Vinh Hàn không có ý kiến gì. Dù sao

giữa ông ấy và con trai vẫn còn ngăn cách, nút thắt này còn

chưa cởi bỏ, quan hệ giữa hai bố con sẽ không dịu đi.

Kiến Diệp chạy tới: “Ông nội, ông sẽ về nhà ở ạ?”

“Đúng vậy, sau này ông nội có thể mỗi ngày chơi cùng với các

cháu” Lục Vinh Hàn cười nói.

“Thật tốt quá, cháu có thể chơi cờ vây với ông nội” Kiến Diệp vui

vẻ vỗ tay.

Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, nhỏ giọng nói: “Bố,

mẹ nhỏ không quấn lấy bố nữa à?”

Dựa theo hiểu biết của cô ấy đối với mẹ, mẹ không có khả năng

dễ dàng buông tay như vậy.

“Cô ta ở trong nhà không chịu đi, bố tặng nhà cho cô ta là được.

Đây là lựa chọn tốt nhất bố làm ra đối với cô ta, mỗi người chỉ có

trở lại điểm ban đầu một lần nữa, mới có thể tìm về mình ban

đầu” Lục Vinh Hàn nói lời thấm thía.

Những lời này Hy Nguyệt vô cùng tán thành.

Tiền tài danh lợi, thường khiến người ta bị lạc mất phương

hướng, quên đi mình là ai, cho dù là tình thân hay tình yêu, đều

vứt ra sau đầu. Chỉ khi hai bàn tay trắng một lần nữa, mới có thể

tỉnh táo lại, hiểu rõ mình mất đi thứ gì.

Nhưng mà Tư Mã Ngọc Như rất khó tỉnh táo lại, mục đích cô ta

ở bên cạnh Lục Vinh Hàn, chính là vì chiếm lấy gia sản của nhà

họ Lục, khiến mình trở thành Võ Tắc Thiên. Bây giờ khổ sở cầu

xin, cũng phải tạm thời lừa gạt giữ chắc lấy Lục Vinh Hàn.

Nhưng mà thái độ kiên quyết của Lục Vinh Hàn khiến cô †a sợ

hãi, nhiều năm cố gắng như vậy sắp uổng phí mất.

Vốn là thành công ở ngay trước mắt, gân như vươn tay là có thể

chạm tới.

Ai biết lập tức rớt từ trên thần đàn xuống, ngã tan xương nát thịt.

Cô ta không cam lòng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Vinh Hàn và cháu nội cùng nhau

chơi cờ vây.

“Để ông nội nhìn xem tài đánh cờ của cháu có tiến bộ hay

không?”

“Bố lại dạy cháu một chiêu vây Ngụy cứu Triệu.” Kiến Diệp ngọt

ngào ngây thơ nói.

“Vậy cháu có biết vây Ngụy cứu Triệu có ý gì không?” Lục Vinh

Hàn cười hỏi.

“Biết ạ, đây là một thành ngữ chuyện xưa, nói về thời Chiến Quốc

quân Tê dùng phương pháp bao vây tấn công nước Ngụy, khiến

nước Ngụy phải rút quân đang tấn công nước Triệu về, vì thế

nước Triệu được cứu trợ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.